Nhất là bây giờ, hắn cảm giác cả người mình như một ngọn lửa màu đỏ sậm, bị vây quanh bởi những con thú hung tợn, hung thú chính là Phá Thiên chiến kích.
Ban đầu đối phương còn hơi sợ lạ, lúc mới xuất kích vẫn không được tự nhiên cho lắm.
Chẻ kẻ địch làm hai xong thì bắt đầu dũng cảm hẳn lên.
Lúc này, những xác ướp xung quanh đã tới gần.
Nhưng Chu Tự vừa học được kỹ năng mới, sao mà có thể bỏ qua cơ hội như vậy được?
Phá Thiên chiến kích lại được huy động.
Tru Tiên diệt linh hồn, chiến kích đột phá, đập nát nửa người của xác chết.
Sát Thần Phá Toái, vung kích chém xuống, một sức mạnh khổng lồ trào dâng.
Ầm!
Những xác ướp xung quanh trực tiếp bị một kích làm cho lảo đảo.
Như một điệu nhảy trừ ma cuồng loạn, Chu Tự xông vào đám xác ướp, huy động Phương Thiên Kích, quét sạch tám phương một cách dứt khoát và mạnh mẽ.
Kích chém sang ngang, chỉ thấy đầu lâu của xác ướp vỡ vụn.
Kích chém xuống dưới, chỉ thấy nửa người của xác ướp tan rã.
Kích chém ra ngoài, chỉ thấy lồng ngực của xác ướp nát thành từng mảnh nhỏ.
Ầm!
Ầm!
Chu Tự cầm Phá Thiên chiến kích trong tay, chỉ tiến không lùi, chiến ý đủ để trấn giữ tám phương, hung ý quét sạch trên dưới bốn hướng.
Rầm!
Rầm!
Từng cái xác ướp bị đập tan và nghiền nát.
Tựa như một con sói hung ác giết chóc trong một bầy cừu.
Nuốt trời hủy đất, xác ướp xung quanh những vùng đất bị Phương Thiên Kích quét qua đều bị sức mạnh làm cho rung chuyển, theo sau là những tia sáng màu đỏ sẫm lấp lóe giữa không trung.
Tiếp đó, Chu Tự thu kích vào sau lưng.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Những xác ướp còn lại đều bị chém rơi xuống đất.
Cho đến lúc bấy giờ, Chu Tự thân giữa những bụi hoa Bỉ Ngạn, xung quanh không còn một kẻ nào đang đứng.
Đại Địa Thần Khuyển nhìn Chu Tự, cảm thấy rằng gia đã thay đổi rồi.
Vài ngày trước, khi gia huy động Phương Thiên Kích, tuy rằng mạnh mẽ và dứt khoát, thế nhưng cũng cứng nhắc một cách bất thường.
Vậy mà hôm nay lại bộc phát sức mạnh kinh người, muốn làm gì thì làm, chiêu nào chiêu nấy đều là trí mạng, tàn ác đến tột cùng.
Nó đã không còn có thể phân rõ rốt cuộc trước đây gia không làm được đến thế này, hay là cố ý đùa bỡn đám đọa thi kia nữa.
Chu Tự cầm Phương Thiên Kích trong tay, nhìn đám xác ướp trên mặt đất, cảm thấy chúng hoàn toàn không mạnh đến mức ấy.
Không chênh lệch quá nhiều so với những loại dã thú thông thường. Lần này hắn còn chưa dùng sức mà kẻ địch đã xong đời rồi.
Đến nay, công lực nghìn năm vẫn chưa có tác dụng gì, hầu hết đều phải dùng chiến ý vô song cha dạy.
Tuy nhiên, hắn vẫn cảm giác được bề mặt của Ma chủng có một lớp chiến ý rất yếu ớt.
Có vẻ đây chính là cấp độ thứ nhất chiến ý lộ ra.
Nếu đạt tới chiến ý như thần thì không biết sẽ có đặc hiệu như thế nào.
"Đã không còn xác ướp nữa rồi, nhưng vẫn không thể nhìn tới điểm cuối bên trong đó."
Hắn muốn đi vào, nhưng bây giờ đi vào thì sẽ không dễ để có thể ra ngoài được.
Lúc chưa có công việc thì cũng không sao, nhưng có công việc rồi thì e là sẽ biến thành tự động thôi việc mất.
"Thôi bỏ đi, cứ tiến vào quan sát trước vậy."
Sau khi do dự hồi lâu, hắn muốn vào trong xem thử, thế nhưng vừa mới cất bước thì phát hiện ra nơi này hơi bất ổn định.
Dường như là nó sắp biến mất, thậm chí kể cả hắn cũng cảm nhận được cảm giác bị kéo đi.
"Xem ra không thể vào được rồi."
Chu Tự thở dài.
Nơi này sắp biến mất, tất nhiên hắn không thể biến mất cùng nó được.
Đành phải mở Kim Quang thần chú ra để rời khỏi nơi này.
Phá Thiên ma thể bắt đầu biến mất, tiếp đó là Kim Quang thần chú bắt đầu vận chuyển. Thế nhưng, ngay tại lúc Kim Quang thần chú sắp xuất hiện, đột nhiên có một âm thanh cực kỳ chói tai vang lên trong đầu của hắn:
"Có gan thì ngươi tiến vào đi."
Là một giọng nữ, nghe hơi vặn vẹo.
Chu Tự:
"…"
Muốn khiêu khích ta đúng không?
"Gia, chúng ta phải ra ngoài, nếu không thì nơi này…"
Đại Địa Thần Khuyển đi tới bên cạnh Chu Tự nhắc nhở, thế nhưng còn chưa kịp nói hết lời thì đã thấy có một luồng kim quang bùng lên từ trên cơ thể của gia.
Kim quang vô cùng óng ánh, như thể mỗi một tia đều sáng rực như vậy.
Mà sau khi luồng hào quang đó xuất hiện, hoa Bỉ Ngạn dưới chân bọn họ không thể chịu đựng được ánh sáng ở cường độ này, do đó mà bắt đầu biến mất một cách nhanh chóng.
Một lần nữa, bọn họ lại đứng trên vùng ngoại ô của Thanh Thành, tiếp theo, mọi thứ xung quanh chớp sáng chớp tối hai lần như ảo ảnh, rồi biến mất không còn tăm tích.
Khu vực xung quanh lại biến thành một rừng cây thông thường.
"Nếu không thì nơi này... Nơi này sẽ bị xé nát thành từng mảnh nhỏ dưới thánh uy của gia, gia rời đi chính là nhân từ với bọn họ.”
Đại Địa Thần Khuyển nhìn vào ánh mắt chất vấn của Chu Tự dành cho nó, đưa ra đáp án thích hợp nhất.
Là tầm mắt của nó thiển cận, là do hai mắt nó bị mù mới nên nghi ngờ quyền uy của gia.
Gia làm việc cần gì phải giải thích với người khác?
"Vừa rồi ngươi có nghe thấy cái gì không?"
Chu Tự hỏi.
Hắn không quan tâm đến những thứ khác, chỉ hiếu kì về âm thanh khiêu khích vừa rồi.
Đã lâu rồi không có một con dã quái nào dám khiêu khích hắn, khi còn bé thì thường xuyên gặp, sau này thì rất hiếm thấy.
Thế nhưng đó vẫn là kẻ đầu tiên có thể dùng lời nói để khiêu khích hắn.
Con dã quái này cần phải bị thanh trừ.