Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 209: Lỗ Vốn




Còn về người nói muốn đuổi giết hắn trước đó, hắn chưa từng để ý đến.

Đi tìm chuyên gia về Ma Đạo đi.

Thế giới của cường giả, cùng với một người mới vừa mới tốt nghiệp, vừa mới bắt đầu tu chân như hắn rất khác biệt.

Vẫn nên tiếp tục ở lại thôn Tân Thủ, đợi đến khi tốt nghiệp ở tu chân giới rồi mới đi xông pha giang hồ.

Dù sao cha nói chỉ bảo vệ một lần, về sau sẽ phải đến tiệm cơm giúp đỡ.

Từ nay về sau không còn tự do.

Tuổi còn trẻ mà đã phải kế thừa gia nghiệp đó không phải là ý nguyện của hắn.

Vẫn nên đọc sách nhiều.

"Nghe nói đi vào bên trong, chỉ cần có thể đi vào sâu bên trong thì có thể sẽ nhìn thấy một cánh cửa vô cùng to lớn, đẩy cửa ra là có thể đi vào Thần Vực. Còn về cánh cửa đó cụ thể ở đâu thì ta cũng không biết, ta không vào bên trong được. Không đủ thành kính với nữ thần trí tuệ, cũng không có được sự ưu ái của nữ thần trí tuệ" Chủ quán chỉ vào trong thành giải thích đại khái một chút rồi quay đầu nhìn Chu Tự:

"Có muốn mua một món pháp bảo hay không, những pháp bảo của ta đều là pháp bảo phẩm chất thượng đẳng.

Danh tiếng hạng nhất"

Nhìn vào trong thành một lát, Chu Tự cũng không nhìn thấy cánh cửa kia, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn những món đồ trên quầy hàng, găng tay bị hắn cầm lên, xúc cảm rất tốt.

Đeo cái này, không biết sử dụng công lực ngàn năm được hay không, có thể sẽ đánh nát găng tay mất.

Hắn dự định mua một món, hỏi nhiều vấn đề như vậy, cũng không thể không cho người ta cái gì.

Mua một thứ gì đó sau này cũng có thể hỏi tiếp.

"Cái này bao nhiêu tiền?"

Chỉ là vừa mới hỏi ra hắn đã càng cảm thấy ngại hơn, hắn không có linh thạch.

Những người này không thể dùng tiền mặt giao dịch sao?

"Găng tay Dạ Hổ là găng tay cường lực dùng vảy của Lân Hổ dung hợp với ám linh thạch chế tạo thành, ra quyền mang theo lực lượng phòng hộ vỡ vụn, còn có thể ăn mòn lực lượng Ám Linh trong cơ thể của kẻ địch. Là một pháp bảo không tầm thường, thích hợp với đấu giả thất phẩm. Giá cả thực tế, chỉ có 998"

Chủ quán nhìn Chu Tự với vẻ mặt cười tủm tỉm, sau đó bổ sung một câu:

"Là linh thạch Chu Tự có chút khó xử, hắn không có linh thạch.

Dù là 998 tệ tiền mặt có lẽ hắn cũng không thể trả nổi.

Trong lúc hắn đang do dự, chủ quán lại mở miệng lần nữa:

"Hàng đến trả tiền, không hài lòng không thể trả hàng"

"Hàng đến trả tiền?"

Chu Tự có chút ngoài ý muốn.

Còn về không hài lòng không thể trả hàng thì hắn không để ý, vốn dĩ vì tìm hiểu tin tức.

Vừa mới đến, cũng nên bỏ ra ít đồ.

Quy củ của giang hồ, hắn hiểu.

"Nơi này là ngoại thành Thần Vực, bọn ta thông qua môi giới nào đó để đến đây, ngươi sẽ không thật sự cho rằng thứ gì cũng có thể mang vào đấy chứ?"

Chủ quán nhìn Chu Tự cảm thấy đối phương quá ngây thơ.

"Hầu hết mọi thứ ở nơi này đều là do bọn ta dùng lực lượng cung phụng để ngưng tụ ra, bây giờ ngươi vẫn chưa làm được bởi vì còn thiếu lực lượng cung phụng. Điều phổ thông chính là lòng tin tương tự như tín ngưỡng"

Chủ quán giải thích.

Chu Tự gật đầu, hiểu rồi, những thứ đó đều được nặn ra, sở dĩ những người kia kỳ kỳ quái quái cũng là do được nặn ra.

Sau đó hắn lấy găng tay:

"Vậy ta mua cái này "Mua nó?"

Chủ quán có chút bất ngờ:

"Gần một ngàn linh thạch, ngươi không cảm thấy nó có hơi đắt sao?"

Chu Tự:

"..."

Rất đắt sao? Hắn không có khái niệm gì với linh thạch.

Chưa bao giờ dùng đến, cũng không có, chỉ là định tìm Nguyệt tỷ để xin.

Chắc hẳn Nguyệt tỷ có mà, nhà nàng nhiều tiền như vậy.

Ngoại trừ tiền mặt có thể mua hoa quả và mua bánh bao, hắn cảm thấy Nguyệt tỷ chẳng thiếu thứ gì cả, muốn cái gì có cái đó.

"Trả giá một chút đi Chủ quán nói với Chu Tự.

Chu Tự:

"..."

Làm gì có chủ quán kêu khách hàng trả giá chứ?

Hoàn toàn bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể thử trả giá một chút:

"888?"

"Hào phóng một chút, đừng có keo kiệt, trả giá một tí như thế có ý nghĩa gì không?"

Chủ quán hơi thở dài.

Cảm thấy mình buôn bán mà không vui vẻ.

Không có linh hồn.

"88?"

"...Bán giá này sẽ lỗ vốn"

"188?"

"Giá này không bán được"

"288?"

"Ngươi như thế cũng khiến ta khó xử quá Sau mấy lần, Chu Tự lại mở miệng lần nữa:

"888?"

Đây là từ 88 tăng đến 888, còn tiếp tục tăng thêm nữa có thể sẽ xuất hiện 1088.

Chủ quán:

"..Ngươi phải học cách lạt mềm buộc chặt, ví dụ như lúc trả 288, ngươi nói không bán thì đi Chu Tự: "..."

Hắn đã lớn đến từng này rồi, chưa từng cảm thấy mua đồ lại đau khổ như vậy.

"88, không bán thì ta về đấy"

"Bán cho ngươi bán cho ngươi, bán lỗ vốn, coi như bán một cái ân tình.

Trong Biên Giới thành, nhờ sự giúp đỡ của Nguyệt tỷ, Thu Thiển gần như trở thành trung tâm của cả tòa thành.

Tất cả mọi thứ xung quanh nàng đều có thể phát giác được.

980 chữ