Bóng người một đường chạy xuyên qua rừng cây, mất hút trong đó.
Trong rừng cây, lá rụng bay tán loạn nhắc nhở đám người rằng vừa mới có người đi qua.
Quy Vân đạo nhân nuốt nước bọt theo bản năng, trong lòng cảm thấy may mắn.
Nếu vừa nãy kẻ cản đường là hắn, như vậy...Thứ nhuộm đỏ mảnh đất này, chính là máu thịt của hắn.
"Người này.
"Là ai?"
"Ta có cảm giác....sợ hãi"
Tần Yêu Yêu cùng Tần Trăn Trăn mỗi người một câu, các nàng nắm lấy tay của đối phương, trong lòng còn sợ hãi.
"Loại công kích tàn bạo như thế này, gần đây có người nào thích hợp?"
Quy Vân đạo nhân hỏi thăm phu nhân nhà mình.
"Xung quanh đây, người tàn bạo nhất chỉ có một vị, ở Thanh Thành khá gần đây. Nghe nói là đạo trường của Thánh Tử Ma Đạo"
Thủy Hàn tiên tử dò bản đồ kinh hãi nói.
"Thánh Tử Ma Đạo? Không phải nghe nói còn không lớn bằng Thánh Nữ Ma Đạo sao? Thánh Nữ Ma Đạo hẳn là Đấu Giả thất phẩm, Thánh Tử Ma Đạo cùng lắm cũng chỉ là Đấu Giả thất phẩm. Nhưng mà vị kia..."
Phương Lâm không nói tiếp.
Đó tuyệt đối không thể là Giai Linh lục phẩm hoặc Trận Linh ngũ phẩm.
Hắn không hiểu cảnh giới kia, nhưng sư phụ vừa mới nói Hắc Thổ Cự Mãng là Trận Linh ngũ phẩm, mà trong nháy mắt Trận Linh ngũ phẩm đã bị nghiền nát. "Không cần suy đoán quá nhiều, rời khỏi nơi này trước"
Quy Vân đạo nhân cảnh giác bốn phía nói.
Máu thịt Hắc Thổ Cự Mãng văng tứ tung, nhất định sẽ có những yêu thú khác đến đây, phải mau chóng rời khỏi.
Năm người chỉ lấy một chút máu thịt, ngay lập tức rời khỏi chỗ đó.
Trên đường, hai vị song sinh thấy nguy hiểm đã không còn, bắt đầu thảo luận lộ trình tiếp theo.
Tần Yêu Yêu:
"Tô Thị"
Tần Trăn Trăn:
"Là ai?"
Tần Yêu Yêu:
"Nàng ở trong nhóm"
Tần Trăn Trăn:
"Gửi một tin"
"Nàng gửi gì?"
Phương Lâm rất hiếu kỳ.
Tần Yêu Yêu:
"Nàng hỏi trong nhóm"
Tần Trăn Trăn:
"Ai là quân ai là thần Tần Yêu Yêu:
"Khẩu khí thật lớn.
Tần Trăn Trăn:
"Tâm cơ thâm trầm"
Tần Yêu Yêu:
"Có ngày phải nhìn tận mặt"
Tần Trăn Trăn:
"Xem khí chất có thể trấn áp thiên kiêu các ngả hay không"Ngày hôm sau.
Mùng 7 tháng 10.
Dưới chân núi Minh Nhật.
Nơi này cột đá san sát, ở giữa có võ đài, trên cùng là đài cao.
Trong đài cao ở giữa có một cái ghế lớn, bên cạnh có ghế dựa, Chu Ngưng Nguyệt ngồi một bên ăn thứ trái cây màu lam, chau mày, con mắt đi theo nheo lại.
Chua.
Nhìn chung quanh một chút, không thể cho người khác ăn.
Thu Thiển đã ăn được hơn nửa quả chua, nàng chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi nuốt thứ quả kia xuống. "Phù-"
Ăn xong, nàng có một cảm giác như được giải thoát.
"Đã tám giờ rồi, những người này còn chưa tới?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn hiện trường nơi diễn ra cuộc hội đàm vắng tanh, nói.
"Một đám thanh niên ma tu tài tuấn, muốn là người đến sau cùng, do Nguyệt tỷ tới quá sớm thôi"
Thu Thiển đứng sau lưng Nguyệt tỷ nói thản nhiên.
Tọa đàm thanh niên ma tu, mỗi người đều có sự kiêu ngạo của chính mình, đương nhiên không muốn mờ nhạt trong đám người.
"Ta cũng tới rồi, bọn hắn còn đến chót làm gì?"
Chu Ngưng Nguyệt lấy quả khác, cắt một miếng nhỏ ăn thử.
Chua Thu Thiển ăn, ngọt thì mình ăn.
Chóp chép.
Ngọt.
"Bắt đầu có người đến rồi"
Thu Thiển nhìn một bóng người từ xa, nhắc nhở.
Đại hội Ma Sát, ma tu tầm Đấu Giả thất phẩm đều sẽ tới.
Cùng tuổi đọ sức dễ lĩnh ngộ nhất, có thể thúc đẩy đột phá tiếp sau, nhất là Đấu Giả thất phẩm, rất nhiều người chỉ thiếu một trận chiến đấu thế lực ngang nhau.
Đương nhiên, theo dòng thời gian, đại hội Ma Sát trở thành trận chiến thành danh của rất nhiều người.
Thực lực áp đảo bạn cùng tranh lứa, thể hiện rõ thế vô địch trong lớp người cùng cảnh giới.
Đám Chung Hổ dẫn đầu tiến về đại hội Ma Sát.
"Thực lực sư huynh cao thế, không tranh sao?"
Bạch Cẩm cười vũ mị, nhẹ giọng hỏi.
"Tranh?"
Chung Hổ có chút buồn cười:
"Ta đã mấy lần gặp phải Thánh Tử, đã không còn dã tâm tranh đấu.
"Sư huynh sợ à?"
Ngón trỏ của Bạch Cẩm nhẹ nhàng chạm môi dưới cười nói.
"Sọ."
Chung Hổ không phản bác.
Bạch Cẩm buông tay xuống, cười tủm tỉm:
"Nhưng ta không có cảm giác sư huynh yếu đi, sau khi từ Thanh Thành trở về, lại cảm giác sư huynh mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù không có Lân Hổ bầu bạn, nhưng lại có khí tức cô vương"
Chung Hổ lắc đầu không nói, dưới uy nghiêm của Thánh Tử, hắn chẳng là gì.
Một thân một mình, là do không dám mang theo Lân Hổ, cảnh tượng bị Lân Hổ vây quanh, hắn không dám tưởng tượng lần thứ hai.
"Các ngươi nói lần này Thánh Tử có tới hay không?"
Khương Khâu ở phía sau lên tiếng.
Đôi môi thâm đen của hắn dễ khiến cho người ta hiểu nhầm là đang trúng độc khó giải.
"Nghe nói chỉ có Thánh Nữ áp trận, Thánh Tử không về.
Chung Hổ lắc lắc đầu.
"Vậy chút nữa liệu có người lấy chuyện Thánh Tử ra nói hay không?"
Bạch Phong tò mò.
Đại hội Ma Sát, các thiên kiêu, tuyệt không bao giờ chịu thua đám cùng tuổi.
Bọn hắn chưa từng thấy Thánh Tử, để bọn hắn tự nhiên thần phục chắc chắn là không thể.
Lời đồn chung quy vẫn là lời đồn thôi, bọn hắn phải đích thân lĩnh giáo mới có thể chấp nhận.
Chung Hổ sờ khóe miệng, suy tư một lát rồi nói:
"Có lẽ sẽ có, bọn hắn suy tính càng nhiều, Thánh Tử chưa bao giờ trở về, bọn hắn không thể nào biết được thực lực thực sự của hắn, nếu ở đại hội Ma Sát xin chiến, Thánh Tử không ứng chiến thì cho dù là thanh danh hay thực lực đều sẽ rộ lên nghị luận "Vậy Thánh Tử mạnh như vậy, tại sao hắn không ứng chiến?"
Vẻ mặt của Bạch Cẩm vô cùng nghi hoặc.
Mấy lần Chung Hổ bảo tận mắt thấy Thánh Tử, Thánh Tử cường đại khó có lời nào tả hết, không thể nhìn thẳng. Nhưng mà...Vì sao một người cường đại như thế không đến đại hội Ma Sát, không trực tiếp trấn áp ma tu cùng tuổi?
‘Sao ta biết được?
Chung Hổ thầm thở dài.
Từ đây tới tối còn 10 chương nữa ạ!