Thấy Chu Tự vẫn im lặng, Thạch Kinh nhìn sang Thánh Nữ ở một bên. Thánh nữ đang ăn, không muốn lên tiếng nói. Thần Nữ ở một bên khác cũng đang ăn, bày dáng vẻ như chuyện chẳng liên quan đến mình.
Thạch Kinh:
“Thánh Tử thấy thế nào?"
Hắn hỏi dò.
Thánh Tử nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng lại ít nói kiệm lời, quả đúng không phải thanh niên bình thường, lòng dạ thâm sâu không dễ đối phó, không dễ bị tác động cảm xúc như hắn nghĩ.
“Đi xem thế nào trước đã"
Chu Tự suy nghĩ kỹ càng xong vẫn chưa quyết định, muốn xem tình hình trước rồi tính.
“Thánh Tử nói rất phải.
Thạch Kinh cười gật đầu, liên tục khen Thánh Tử biết thận trọng.
“Nếu đã muốn đi xem tình hình thì có phải nên cho chúng ta ba suất đó không?"
Chu Ngưng Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Thạch Kinh.
“Việc này."
Thạch Kinh cảm thấy bây giờ vẫn quá sớm, hắn có thể hỗ trợ ngăn khí ma sát tạm thời trước. Nhưng hắn vừa mới mở miệng, Thu Thiển lập tức phản bác Chu Ngưng Nguyệt:
“Nguyệt tỷ thật quá đáng, như thể chẳng phải chưa làm gì đã đòi hỏi lợi ích trước à? Về tình về lý đều không phù hợp, Ma Sát Thành rất có thành ý hợp tác với Thánh Tử, chúng ta ra ngoài đợi là được rồi.
“Cũng đúng, vậy thì ta ra trước đợi hắn?"
Chu Ngưng Nguyệt cũng thấy mình vô lý.
Hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng muốn rời đi thật.
“Đợi đã"
Thạch Kinh cười haha nói:
“Sao Thánh Nữ Thần Nữ lại nói vậy, tại hạ đâu chỉ có chút thành ý đó, cho hai ngươi hai suất đó trước, cũng là một phần thành ý của chúng ta.
Nói xong hắn lấy ra hai miếng ngọc thạch màu đen, giải thích nói:
“Dùng máu tươi buộc chặt ngọc thạch thì sẽ được Ma Sát Thành công nhận, có hiệu lực trong ba trăm năm, hy vọng Thánh Nữ Thần Nữ không chê.
Nhận lấy ngọc thạch, Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển mỉm cười và nói rằng từ chối là bất kính.
Thạch Kinh:
"..."
Ba người này không dễ đối phó, phải cẩn thận hơn.
Là thành chủ của Thực Vi Thiên Thành, Thạch Kinh có tự tin tuyệt đối trấn áp được ba người này, nếu không làm sao hắn dám mạo nhiên đến gần Thánh Tử Ma Đạo vô cùng nổi tiếng này?
Nhưng tu vi không đủ để hắn tự tin đối phó với ba người này, trừ phi hắn hy sinh mạng sống của mình. Vớinhững lời đồn mấy năm nay về Thánh Nữ, liều mạng ra tay với nàng cũng là tìm cái chết.
Tu vi không có tác dụng, tốt nhất là đánh bằng những câu chuyện từng trải trong qua khứ. Tuổi trẻ ngạo mạn, dễ bị vài lời của hắn dỗ dành lừa gạt nhất.
Nhưng từ nãy đến giờ, hắn cảm thấy mình không chiếm được ưu thế gì, hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của Thánh Tử. Thánh Nữ và Thần Nữ nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng vẫn luôn thăm dò giới hạn của hắn. Nếu tiếp tục bị thăm dò thì rất dễ bị phát hiện hắn rất quan tâm đến việc hợp tác lần này. Thế thì sẽ bất lợi cho hắn. Hiếm khi.
Họ đi vào một rừng cây âm u.
Nơi này cách xa đường phố, không một bóng người, tĩnh mịch yên ắng.
“Thánh Tử không cần để ý, nơi này chỉ là con đường buộc phải đi qua thôi.
Thạch Kinh cố ý giải thích nói.
Thực ra cũng không nhất thiết phải đi qua nơi này, hẳn chỉ muốn gây áp lực tâm lý cho ba người Thánh Tử nên cố ý đến đây. Ở nơi âm u hoang vắng xa lạ, kẻ yếu sẽ dễ tự gây áp lực tâm lý cho mình nhất, đặc biệt là khi đã đi đường đủ lâu.
Lúc đó họ sẽ nghĩ, liệu kẻ dẫn đường sẽ có suy nghĩ khác không, hoặc là có bất ngờ ra tay không. Một khi tuyến phòng ngự tâm lý tan rã, thì sau đó sẽ rất thuận lợi.
Nhưng...
Cả đoạn đường Thạch Kinh phát hiện ba người này đều chẳng nói chẳng rằng, vẫn luôn đi theo sau hắn, miệng còn không ngừng tóp tép ăn. Một mình hắn đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại, cứ có ảo giác ba người phía sau nhìn chằm chằm hắn.
Thạch Kinh:
"..."
Lập tức hắn nhớ đến cảnh tượng Thánh Tượng đánh vụn thạch đầu nhân.
Có người ngoài ở đây, Nguyệt tỷ và Thu tỷ lại là người từng trải, Chu Tự cũng sẽ không nói gì, cứ đi tiếp đến nơi rồi tính.
Cả đoạn đường có không ít cảnh vật kỳ lạ xung quanh, hắn cũng muốn trò chuyện vài câu, nhưng không hiểu mà tỏ vẻ hiểu thì rất xấu hổ. Nơi này cũng thanh tĩnh, nếu có dã thú thì càng tốt. Giúp đỡ xử lý dã thù vì đạo nghĩa, đối phương cũng có thể cảm nhận được tình hữu nghị của hắn chứ?
Hơn mười phút sau, Thạch Kinh dẫn ba người ra khỏi rừng cây, bề ngoài thì hắn cười ha ha giới thiệu, nhưng trong lòng lại thở nhẹ nhõm theo bản năng.
“Hình như Thạch thành chủ hơi căng thẳng, Thánh Tử không khát máu như lời đồn, cũng không đột nhiên phát cuồng xé xác người ta, ngươi không cần lo sợ.
Chu Ngưng Nguyệt có lòng tốt nhắc nhở.
“Đúng thế, ta cũng có thể chứng minh.
Thu Thiển nói theo.
"...Ha ha."
Thạch Kinh xấu hổ cười hai tiếng nói:
“Đến rồi, Thánh Tử có thể thử xem.
Thạch Kinh lui sang một bên, phía trước có ánh mặt trời chiếu lên hồ nước, nhưng không cảm thấy sáng lóng lánh, nước trên mặt hồ vẫn một màu đen.
Phía trước rừng cây là một hồ nước khá lớn, bên hồ có con đường bằng gỗ nối thẳng đến hòn đảo nhỏ ở giữa hồ nơi mà có căn nhà đá.
Ánh mặt trời chiếu xuống nhưng vẫn u ám.
1141 chữ