Soạt!
Gương đồng mảnh vỡ bị Chu Tự gạt xuống dưới đất, hắn ngồi trên bàn trang điểm, lấy Đại Chu Thiên Kinh ra đọc.
"Có thể cho cái đèn không?"
Chu Tự ngẩng đầu hỏi gương đồng chỉ có gần một nửa.
"Ở được"
Gương đồng tràn đầy nghi hoặc, vẫn cho một ánh lửa, nhưng chiếu sáng không được bao xa, ngược lại còn khiến không gian xung quanh càng thêm lờ mờ.
Ánh lửa chập chờn làm cái bóng trở nên vặn vẹo, giống như sống lại.
Nói cảm ơn, Chu Tự tiếp tục đọc sách.
Bây giờ tới gần giữa trưa, lúc chạng vạng tối ra tay tiêu diệt dã quái, lấy được đồ sẽ đi dạo chợ đêm, sẽ có thể xuất phát về nhà ngay trong đêm.
Ngày mai về đến nhà, ngày mốt đi làm đúng giờ.
Trong lòng đưa ra dự định lộ trình giản lược, bảo đảm ngày mốt công việc thuận lợi.
"Tại sao đột nhiên ngươi lại đọc sách vậy?"
Gương đồng và Chu Tự nói chuyện phiếm.
"Đọc sách có thể mạnh lên, một lát nữa tiêu diệt dã quái bây giờ chuẩn bị một chút.
Chu Tự cúi đầu lật trang sách xem nội dung bên trong.
"Đúng thật là kỳ quái, hỏi ngươi một việc ngươi cảm thấy bầu không khí này của ta như thế nào? Muốn học không? Ta có thể dạy ngươi"
Gương đồng đổi chủ đề, nói đến kiệt tác nhà đá của mình.
Chu Tự vừa xem sách, vừa đáp lại gương đồng:
"Rất đáng sợ, tại sao tu chân giả lại chơi cái này?"
"Tại sao tu chân giả lại không thể chơi? Lúc trước thấy Tiểu Kính tiên tử thi triển, ta say mê nó ngay, lần sau có rảnh ngươi có thể đi tìm Tiểu Kính tiên tử. Nàng là người trong nghề ở phương diện này đó. Năm đó khi ta chết đi nàng còn nhảy nhót tưng bừng, đã nhiều năm như vậy rồi, có lẽ nàng vẫn còn nhảy nhót tưng bừng. Năm đó môn chủ nói, Tiểu Kính không chết được, đặc biệt tuỳ tiện.
Giọng nói của gương đồng mang theo ý cười nhạt nhẽo.
"Cha ta cũng quen biết? Tiểu Kính này cũng là Ma Tu?"
Chu Tự hơi nhếch lông mày hỏi.
"Là Đạo Tu"
Gương đồng cười một tiếng:
"Một Đạo Tu tương đối hoạt bát, một lòng muốn gia nhập ma tu. Chỉ là sư môn của nàng không đồng ý. Lần đầu tiên gặp môn chủ, mặt dày mày dạn muốn bái môn chủ làm vi sư, nhập Ma Đạo làm ma nữ, sau đó bị Đạo Tu đá vào trong đất. Làm mấy người bọn ta chết cười"
Chu Tự:
"..."
Chính phái tốt lành thì không làm, nhất định phải làm nhân vật phản diện, đầu óc người này thật ngốc nghếch. Lời nói của gương đồng rất nhiều, vẫn luôn nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn nói đến Ma Sát thành.
Nói Ma Sát thành được mình tạo ra ở khoảng thời kì cuối cùng, Ma Sát không có thành trì thuộc về mình. Thành này là hắn nể mặt tới đây.
"Năm đó ngươi và cha ta quan hệ rất tốt sao? Ông ấy còn đích thân đúc thành cho người"
Chu Tự khép sách lại có chút tò mò hỏi.
Xem hết một quyển, dự định đổi quyển khác, xem xong có lẽ cũng sắp đến giờ rồi.
"Ta chỉ là một trong số những người đi theo bên cạnh cha ngươi, trùng hợp là ta làm nhiều thêm mấy việc, mới có thể mặt dạn mày dày đưa yêu cầu"
Gương đồng tự giễu cười cười.
"Ta hỏi điều này, thời đại đó của các ngươi cách bây giờ xa không?"
Chu Tự lấy sách mới ra tùy ý hỏi.
Gương đồng trầm tư một lát:
"Trong phòng có mùi mốc meo không?"
Hít~ "Có"
Hít sâu một hơi Chu Tự khẳng định gật đầu.
"Vậy thì đã rất lâu rất lâu rồi, đồ vật ở chỗ của ta mấy ngàn năm cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa gì, chứ nói chi là mốc meo"
Gương đồng cảm khái.
Chu Tự có chút hiểu ra, gật đầu:
"Thì ra cha ta già mới có con"
"???"
Gương đồng kinh ngạc đối với lời nói của Chu Tự, nhưng cũng tò mò về mẹ của Chu Tự:
"Là ai có tư cách gả cho môn chủ?"
"Mẹ ta tên Liễu Nam Tư"
Chu Tự trả lời vấn đề, lại hỏi:
"Ngươi biết mẹ ta sao?"
Gương đồng hơi suy tư một lúc:
"Không biết, ít nhất là trong những người Ma Tu ta quen biết không có người này"
"Thì ra cha ta không chỉ già mới có con, còn trâu già gặm cỏ non"
Chu Tự chấn động lại vui sướng, nói Gương đồng:
"..."
Không hổ là Thánh Tử.
Trời đã sắp tối rồi, vẫn không có động tĩnh.
Bên hồ Ma Sát, Thu Thiển nhìn bầu trời bị mây đen che khuất.
Hơn bốn giờ chiều, mặt trời chiều ngã về tây, trời sắp tối rồi.
Nhất là bây giờ mây đen che mặt trời, sẽ tiến vào đêm tối sớm hơn.
"Cả một buổi chiều cũng không có động tĩnh, không biết hắn làm gì trong đó"
Chu Ngưng Nguyệt thở ra một hơi, sờ lên bụng:
"Chờ đến nỗi bụng đói meo luôn rồi"
"Nguyệt tỷ ăn tạm cái này đi"
Thu Thiển đưa ra một cái bánh bao.
"Ăn tạm năm cái bánh bao rồi"
Chu Ngưng Nguyệt ghét bỏ cầm lấy bánh bao:
"Cái bánh bao này hơi cứng"
Thu Thiển không đếm xỉa, không chua Nguyệt tỷ cũng có thể ăn.
Bà lão dù chọn, nhưng chỉ chọn cái chua, những cái khác phàn nàn hai câu cũng có thể ăn một cách vui vẻ.
"Vị Thạch thành chủ kia có chút không chờ được.
Thu Thiển nhìn về Thạch Kinh ở bên sạn đạo, lập tức nói:
"Hắn ở sạn đạo gỗ không đợi được quá lâu, nếu như nhà đá vẫn tiếp tục không có động tĩnh gì, có lẽ hắn sẽ rút lui."
"Rút lui thì rút lui"
Chu Ngưng Nguyệt cắn bánh bao tùy ý nói.
1107 chữ