Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 289: Đăng Nhập




Vừa sửa sang lại tài liệu vừa nghe kể chuyện? Thu tỷ có khả năng làm hai việc một lúc à? Chu Tự thầm tò mò, chăm chú nhìn Thu Thiển thêm vài lần rồi mới mở miệng nói:

"Sau khi Thần Khải Chi Môn mở ra, ta cũng không thấy thứ gì đặc biệt ở bên trong cả, chỉ có bảy cánh cửa, ta gửi cho các ngươi xem Chu Tự lấy điện thoại di động ra, lần lượt gửi ảnh chụp cho Nguyệt tỷ và Thu tỷ.

Bên phía Lý Lạc Thư, Chu Tự cũng đã gửi, đang chờ hắn trả lời, chắc sẽ tốn không ít thời gian.

Vì cơ sở dữ liệu quá khổng lồ, nên chỉ có thể đọc từng chút một.

"Cầm điện thoại giúp ta một chút.

Thu Thiển di chuyển tới gần Chu Tự.

Hôm nay Thu Thiển mặc quần jean hơi bó sát người, bên trên mặc áo khoác.

"Áo khoác này có túi, ngươi nói xem điện thoại có ở trong đó hay không?"

Thu Thiển nhướng mày, trong mắt tràn ngập ý cười.

Chu Tự:

"..."

Phải giúp Thu tỷ kéo khóa quần áo sao?

"Ha ha, ở túi áo khoác ngoài"

Thu Thiển cười ra tiếng.

Chu Tự thầm nghĩ kiểu gì cũng có ngày hắn bắt Thu tỷ phải cúi đầu ngoan ngoãn.

Sau khi lấy điện thoại ra đưa cho Thu Thiển, hắn tiếp tục ăn cơm.

"Cho người đi điều tra thêm đi, ta hoàn toàn chưa từng thấy bao giờ"

Chu Ngưng Nguyệt lắc đầu, không tìm ra điều gì.

"Ta cũng không có cảm giác gì, ngày mai đi xem một chút, có lẽ sẽ thu được điều gì đó"

Thu Thiển cũng lắc đầu.

"Có thể nói là khá giống với cửa lớn thông đến Thần Vực, vả lại chìa khóa cho cánh cửa thứ nhất chính là lửa cực nóng, hiện giờ đang trong quá trình mở ra. Qua mấy ngày nữa, hẳn là sẽ có thể biết được thứ gì đang ở trong đó."

Chu Tự giải thích một cách khái quát.

"Mấy cánh khác cần những gì?"

Thu Thiển hiếu kỳ hỏi.

"Mấy cái loại gì mà gió, nước, núi này kia ấy, tạm thời còn chưa biết chắc, có lẽ vài ngày nữa sẽ rõ ràng"

Chu Tự nhún vai nói.

Một ngày biết được hai cánh, còn lại năm cánh, cần ba ngày.

Dù sao dạo này cũng không bận việc gì, không cần phải vội.

"Ta đã tìm người tra xét, trong vòng hai ngày tới đây chắc sẽ biết thêm được một chút về đáp án. Ăn cơm, ăn cơm, ăn xong lướt mạng"

Chu Ngưng Nguyệt ôm bát bla bla bla rồi bắt đầu ăn cơm.

Nguyệt tỷ ăn cái gì cũng thấy ngon, Chu Tự thầm nghĩ trong lòng, bảo sao cha mẹ thích nàng như vậy.

Hắn nhớ lại bản thân mình khi còn bé, không ăn cơm lại còn bị đánh, kén ăn cũng phải chịu huấn luyện, đáy bát mà còn thừa lại cái gì thì đều phải ăn cho bằng sạch mới được rời đi.

Từ nhỏ đến lớn hắn đều lớn trong sự hà khắc, sau đó trở nên giống như một người bình thường.

Vì tất cả không kén ăn, ít ai để lại đồ ăn thừa nên đều rất yên tâm khi dùng bữa.

Sau khi ăn và rửa sạch bát đũa xong, Chu Tự đi đến phòng khách.

Thu Thiển rất ít khi rửa bát, đa số là hắn làm.

Về Nguyệt tỷ, chẳng ai trông cậy vào nàng hết, nàng có thể là một phần tử trí thức, một nhà nghiên cứu suốt ngày tìm tòi cái này cái kia, chứ nếu cho nàng rửa bát thì nàng sẽ biến thành một vị khách ngay tức khắc.

Phòng khách được trải thảm màu đen, lông mềm như nhung, rất ấm áp.

Cái thảm này là do Thu Thiển cố ý chọn mua cho mình ngồi, để nàng đỡ bị lạnh khi mặc váy và để lộ đôi chân dài.

"Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu đăng nhập thôi"

Chu Ngưng Nguyệt đứng lên, nói với một giọng tràn trề hưng phấn.

Hiện giờ trên mặt bàn chỉ có Biên Giới Thạch và trận pháp được vẽ lít nha lít nhít, ánh sáng nhạt màu hiện ra khắp xung quanh.

Vị trí giữa của trận pháp có viết bốn chữ thần văn: Hạnh Vận Chỉ Thi.

Chu Tự:

"Trừ 1 Thu Thiển:

"Cộng 1"

Chu Ngưng Nguyệt ấn vào Biên Giới Thạch rồi nói:

"Click đăng nhập"

Những tia sáng bùng lên, thần văn hấp thụ họ vào bên trong.

Chu Tự cảm thấy không có điều gì khác biệt với trước đó, chỉ trong chốc lát, hắn đã đứng ở bên ngoài thành Biên Giới.

Cánh cửa lớn khép hờ, chờ họ đẩy vào trong.

"Haha, quả nhiên không có vấn đề gì?

Chu Ngưng Nguyệt tươi cười hớn hở, cộng thêm một chút vẻ tự đắc.

Thu Thiển nhìn chung quanh một chút, dường như có một cảm giác gì đó rất nhẹ, nàng nói khẽ:

"Đúng thật là cảm giác giống như ta tự mình đi vào, không có gì khác mấy "Đi thôi, vào xem thử"

Chu Tự đi tới bên cạnh cánh cửa và đẩy nó vào trong.

"Tốt nhất là các ngươi đừng đi ra.

Chu Tự nhắc nhở tín đồ quan môn ở bên trong.

Chỉ có cách đi vào thì mới có thể đến được ngoại thành Thần Vực, khi mở cửa ra là nhìn thấy thành Biên Giới như bình thường.

Ba người vừa nghe tiếng chào đón của tín đồ quan môn vừa cùng tiến vào thành Biên Giới.

Khung cảnh biến hóa trong nháy mắt, Chu Tự quan sát bốn phía để xác định rằng họ đã đi vào ngoại thành Thần Vực.

Lúc nhìn về phía Nguyệt tỷ và Thu Thiển ở bên cạnh, hắn đột nhiên sửng sốt.

Có một người con gái xuất hiện ngay ở đó, chiều cao không chênh lệch nhiều so với Thu Thiển, tóc dài xõa xuống gần đến eo, duyên dáng yêu kiều, đôi mắt như nước mùa thu, mày như lông chim phỉ thúy, da trắng như tuyết.

"Nhìn quen quen, ngươi là ai vậy?"

Chu Tự kinh ngạc hỏi.

"Tỷ tỷ chứ ai, đẹp bằng vị hôn thê của ngươi không?"

Chu Ngưng Nguyệt xoay người, cười nói:

"Ta biết ngay là có thể biến thành dáng vẻ mình muốn ở nơi này mà "Thu tỷ vẫn xinh đẹp hơn"

Chu Tự trả lời một cách vô cảm.

1068 chữ