"Ngươi không thể ra ngoài à?" Chu Tự có hơi nghi ngờ. "Ngươi đoán xem ta ra được không?"
Thái Dương Thần tỏ vẻ thần bí.
Chu Tự im lặng không nói. Thầm nghĩ ai chơi trò thách đố với ngươi chứ, ngươi không nói thì ta về hỏi ba mẹ ta. "Nói thật cho ngươi biết, ta không có cách nào tự đi ra được, trừ phi có người mang ta đi. Ngươi không có khả năng này nhưng có rất nhiều người làm được.
Nhìn đôi mắt chả hiểu gì của Chu Tự, Thái Dương Thần thở dài rồi nói:
"Ngươi đúng là chẳng biết gì. Ngươi hiểu cái gì là thần, cái gì là quyền hành không? Có được quyền hành trong thiên địa là có thể thành thần"
Thần Minh và quyền hạn? Đôi mắt Chu Tự tối đen, chủ đề quá cao cấp, hắn không hiểu nổi.
“Ngươi không hiểu hả? Ngay cả kiến thức cơ bản mà người cũng không có hả?"
Thái Dương Thần cảm thấy bất ngờ.
“Ngươi dám ra không?"
Chu Tự lại hỏi.
Thái Dương Thần buông tay, lùi lại phía sau, không quan tâm đến lời của Chu Tự, nói tiếp:
“Tóm lại, bất kể là người, thú, hay ma nắm giữ quyền hạn nào đó trong thế gian này đều có thể có quyền năng trở thành thần. Một quyền hạn chỉ có thể do một người nắm giữ cao nhất, cũng chính là một vị thần. Bây giờ ngươi hiểu ý của ta rồi chứ?"
Thấy vẻ mặt Chu Tự không có chút biểu cảm, Thái Dương Thần bất đắc dĩ thở dài:
“Tốt nhất là lần sau ngươi phải bổ sung kiến thức rồi mở cánh cửa khác. Nữ Thần Trí Tuệ cũng không có trí tuệ như ngươi.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Chu Tự hỏi.
“Rất đơn giản"
Thái Dương Thần nhìn chằm chằm Chu Tự nghiêm túc nói:
“Tuy ta có một chút ý thức, nhưng chung quy vẫn là quyền hạn. Kể cả chỉ là một phần, nhưng cũng là phần quan trọng nhất đủ để những người cường mạnh có được ta thì cũng có thể có được quyền hạn của mặt trời và lửa, thậm chí có người chỉ thiếu nước dung hợp vào ta để trở thành Thái Dương Thần. Cho nên ta nói chắc chắn sẽ có người đưa ta ra ngoài. Một loại người sẽ khiến ta trở lại đại địa, còn một loại người là muốn thay thế ta, cái danh Thái Dương Thần cũng không kém, ngươi nói phải không?"
“Ta không thể có được quyền hạn à?"
Chu Tự hỏi ngược lại. “Đương nhiên không thể, tu chân giả tu đạo tự thân, không hợp với quyền hạn, cho dù ngươi từ bỏ tu vi thuộc về mình thì cũng phải đi con đường thái dương lại từ đầu. Lý do khiến ta chắc chắn ngươi sẽ không làm vậy là Vĩnh Ám Chi Nhận Thí Thần Đạo, người đi tìm kiếm thần, làm sao có tư cách rút ra thanh đao này? Ta không thích người đúc tạo ra thanh đao này, cũng không thích người có thể rút ra được thanh đao này, nhưng trước nay ta không phủ nhận cường giả, kể cả kẻ đối lập cũng đáng được tôn kính"
Giọng của Thái Dương Thần mang theo vẻ kính phục.
Rất biết chém gió, trói buộc ta thành một người có đạo đức cao thượng bị theo đuổi, Chu Tự lẩm bẩm, thực sự không có hứng thú với quyền hạn mặt trời. Đó là cái gì, hắn cũng không hiểu.
“Nói cách khác, nếu có người tìm đến nghĩa là có khả năng muốn lấy mạng của ngươi phải không?"
Chu Tự hỏi.
“Đúng thế"
Thái Dương Thần gật đầu.
“Vậy ngươi đang mong ta sẽ bảo vệ ngươi?"
“Ta có ý đó, nhưng khác ở chỗ nếu ngươi có hứng thú với cánh cửa khác thì phải bảo vệ ta. Đặc biệt là cánh cửa thứ bảy, không có ta thì chưa chắc đã mở được cánh cửa đó.
Thái Dương Thần mang theo ý cười.
Chu Tự nhìn Thái Dương Thần, nhẹ nhàng nâng thanh đao trong tay, keng một tiếng, Vĩnh Ám Chi Nhận trở lại trong vỏ, sau đó hắn mới nói:
“Ta cũng có thể lựa chọn hợp tác với người bên ngoài, ngay cả tấm chắn bảo vệ của ngươi mà ta cũng không phá được, nếu người khác đến uy hiếp ngươi, ta lấy gì để chống lại?"
Vẻ mặt Thái Dương Thần không thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm Chu Tự, hồi lâu mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh:
“Loài người, tâm tư của ngươi vẫn nặng như trước. Đều là hợp tác, chi bằng hợp tác với ta, ta sẽ trả đầy đủ thù lao trước, thậm chí cho ngươi có năng lực nhất định để đối kháng với kẻ địch. Đương nhiên, trước đó ngươi phải trả lời câu hỏi của ta đã"
“Ngươi nói đi."
Chu Tự cắm dựng đứng Thí Thần Đạo trước người, giọng thấp mà không trầm.
Sống ở địa bàn của hắn, trả tiền phòng chính là trả phí bảo vệ, cũng không phải hắn chưa từng gặp, đâu thể để Thái Dương Thần đến ở tùy tiện mà không trả giá chứ?
“Ngươi tên là gì?"
Thái Dương Thần đứng thẳng người, quyền hạn xung quanh nổi lên dường như đang làm gì đó.
Tên...
Trong các loại tiểu thuyết huyễn huyễn, những thứ vô cùng quan trọng, đặc biệt là nói ra tên thật ngay tại chỗ rất dễ rơi vào bẫy. Người từng đọc rất nhiều tiểu thuyết như Chu Tự không phải kẻ ngốc. Nhưng hắn cũng đã đặt sẵn một cái tên, hắn lên tiếng nói ra cái tên mới đặt cho mình.
Ngoại thành Thần Vực.
Thu Thiển tính toán thời gian, khoảng nửa tiếng, nàng nhẹ nhàng lên tiếng thắc mắc:
“Chắc phải đến lúc rồi, vẫn chưa thấy biến hóa” Để quan sát mặt trời đỏ biến hóa, các nàng cũng không cố ý tìm nơi vắng vẻ, mà quang minh chính đại ra đường phố. Nhưng thời gian dần trôi mà không có bất kỳ biến hóa nào.
1109 chữ