“Đây không phải thứ gì lợi hại chứ?” Đông Húc hỏi dò.
“Một thứ không có tác dụng lắm."
Lý Lạc Thư trả lời.
Ngươi đoán ta có tin hay không? Đông Húc lẩm bẩm.
Nhưng hắn vẫn nhận đồ chuyển phát nhanh này, làm xong vụ này hắn muốn nghỉ hưu. Coi như tin đáng người này lần cuối cùng đi. Quá tam ba bận, bây giờ là lần thứ ba, lần thứ tư chắc không phải thứ gì ghê gớm chứ?
Sau khi Lý Lạc Thư thanh toán bằng linh thạch rồi rời đi, Đông Húc có chút hoảng sợ kèm theo chút hối hận, lỡ như thực sự là thứ gì lợi hại thì làm thế nào.
Do dự một lát.
Hắn ngự kiếm rời đi.
Ở một trạm trung chuyển của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông, một vài đệ tử ngồi nói chuyện phiếm, vẫn chưa đến thời gian đưa hàng, họ đang ngồi giao lưu trao đổi kinh nghiệm.
“Dạo này ta xem kỹ thuật trượt bánh sau ở khúc cua, ta nghĩ lái xe có thể trượt bánh, tại sao chúng ta ngự kiếm không thể lướt trượt?"
“Ngự kiếm lướt trượt? Là phải kéo dài bóng kiếm khi qua khúc cua hả?"
“Cảm giác thì không khó, nhưng thao tác không dễ lắm, không cảm thấy thân kiếm áp không trung"
Vù!
Đột nhiên cuồng phong nổi lên. Mấy người nhìn ra bên ngoài, họ đang ở trong khe cốc, nơi này là trạm trung chuyển khá an toàn.
Sau khi trong khe cốc có trận gió lạ nổi lên thì rất khó di chuyển trong lúc này.
Đúng lúc họ cảm thán bùi ngùi lại được nghỉ ngơi thêm lúc thì một luồng kiếm quang đầm về phía trận gió lạ.
Soạt!
Kiếm quang xông về phía một góc trận gió lạ, sau đó kiếm ảnh trượt ra tàn ảnh trong trận gió, dẫm trên trận gió lạ đi theo thế gió một cách hoàn hảo.
Mấy người xung quanh đều kinh hãi đến trợn mắt há hốc miệng.
“Đây là ngự kiếm lướt trôi?"
“Không, đây là ngự kiếm lướt sóng"
“Vị sư huynh này là ai? Nhìn khá quen mắt.
“Là Đông Húc sư huynh, không ngờ trình độ ngự kiếm của hắn đã đặt đến mức khiến chúng ta phải ngước nhìn, hơn nữa còn dám làm việc trong lúc này, siêng năng như vậy khiến chúng ta phải hổ thẹn"
“Không được, ta cũng muốn thử, cần cù siêng năng như sư huynh. “Đúng, Đông Húc sư huynh là tấm gương trong lòng ta, ta không thể quá kém cỏi” Lập tức người của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông chuẩn bị khiêu chiến với trận gió lạ trong khe cốc. Đông Húc nghệt mặt sợ hãi chạy trên đường, không phải hắn không thể dừng lại, mà là hắn phát hiện tu vi của mình đã đột phá. Hắn không biết vì vừa nãy nhìn thấy đá phiến hay là vì mang theo chiếc hộp, bất kể thế nào, hắn không thể dừng lại, phải phi đến Thanh Thanh càng nhanh càng tốt.
Không bao giờ nhận chuyển phát nhanh của hai người này nữa.
Hắn thề.
...
Bên ngoài Đạo Tông Thiên Vân.
Ở trước rừng cây mà Lý Lạc Thư còn ở trước đó, có một người đàn ông mặc áo choàng đen nhìn trái ngó phải.
Trên người mặc áo choàng đen có dấu ấn mặt trăng, lúc này mặt trăng hơi lóe sáng.
Đợi tất cả trở lại yên tĩnh, người đàn ông này mới có câu trả lời:
“Đúng là Lê Minh Chi Kiếm từng xuất hiện ở nơi này.
“Đạo Tông Thiên Vân ư?"
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn về phía dãy núi Thiên Vân, hắn đến đây để tìm Lê Minh Chi Kiếm, cuối cùng điều tra được thanh kiếm ở Đạo Tông Thiên Vân. Điều này khiến hắn hơi thất vọng, vì đây là tông môn mà hắn không chọc vào được.
“Không thể lại gần thêm nữa, chỉ đành đợi ở đây, sẽ có ngày hắn phải xuống núi. Ta đã đợi được biết bao nhiêu năm, mấy năm này thì có là gì.
Thì thầm lặng lẽ, hắn lùi về trong rừng cây. Dấu ấn mặt trăng nơi khóe mắt lấp lánh, cuối cùng biến mất trong rừng cây, không rõ tung tích.
Nhưng có thể chắc chắn, những chỗ Lê Minh Chi Kiếm từng xuất hiện sẽ bị hắn phát hiện và tấn công.
Buổi trưa.
Chu Tự nhận được mảnh giấy của Đại Địa Thần Khuyển.
“Gia, sau khi quyền trượng được đặt vào cánh cửa, cánh cửa ở giữa xuất hiện biến hóa, vị trí bên góc xuất hiện màu đỏ lửa. Quyền trượng đã mang đến thần vận cho xung quanh Thanh Thành, vẫn chưa gây ra biến hóa, ngoại ô cũng chưa có hung thú lại gần"
Đọc mảnh giấy, Chu Tự thở dài một tiếng, hắn đã để lại lời nhắn cho Đại Địa Thần Khuyển về chuyện quyền trượng, được biết có thể sử dụng, nó kích động đến rớt nước mắt.
“Xem ra muốn mở ra cánh cửa ở giữa thì thực sự cần Thái Dương Thần. Như vậy Thái Dương Thần càng không cần sợ hãi điều gì"
Thái Dương Thần không phải người thường, chắc hẳn hắn ở trong đã phát giác ra.
Kết thúc trò chuyện trước đó với Thái Dương Thần, Chu Tự đều phải nhờ đến Lý Lạc Thư, rồi lại nhờ đến các nàng Nguyệt tỷ thì mới có thể hiểu rõ được hết.
Điều này cho thấy hắn vô cùng bị thiệt khi đối diện với Thái Dương Thần.
“Không có việc gì thì ít đến đó thôi, tránh bị lợi dụng"
Chu Tự tự nhủ.
Đợi lúc nào có thể công phá tuyến phòng ngự đó, thì đến lượt hắn không cần sợ hãi điều gì, nếu Thái Dương Thần không phục thì dùng công lực ngàn năm dạy hắn làm người. Bỗng nhiên hắn nhớ đến một việc. “Mở cánh cửa thứ nhất gặp được Thái Dương Thần, vậy có phải mở ra năm cánh cửa phía sau sẽ gặp được năm vị thần khác, còn có được quyền hạn quyền trượng không?"
Suy nghĩ kỹ càng, phát hiện thực sự phải như vậy.
Đau đầu.
1098 chữ