Ở đây dù là địa bàn của đạo tu, nhưng trước mắt không có vấn đề gì.
Có thể tiếp tục làm, dù sao thì công việc này cũng phù hợp với hắn.
Không cần phải làm gì cả, lương cũng không thấp.
Quan trọng là còn trả theo tuần.
Vừa có thể kiếm tiền vừa có thể trở nên mạnh hơn, còn có công việc nào tốt hơn công việc này không?
Đồng nghiệp vừa xinh đẹp vừa đẹp trai.
Sự bảo thủ và dung tục của những nhân sự trước đây, ở đây đều có.
Đương nhiên phải làm việc chăm chỉ.
Hơn nữa bị sa thải thì đi về sẽ rất mất mặt.
Không đến nỗi bị phát hiện, ma chủng của hắn không có linh khí cho nên không bị nhận ra.
Mà luồng linh khí đầu tiên…
Rất đáng tiếc, không nhập phẩm gần như không thể kiểm tra.
Đến cả tư cách bị đạo tu phát hiện là tu chân giả hắn cũng không có.
Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì thì hắn nhắm mắt lại, bắt đầu quan sát ma chủng.
Lúc này ma chủng yên tĩnh ở đó, xung quanh có một luồng linh khí.
Linh khí vẫn luôn không tăng, nhưng Chu Tự cũng không để ý.
Mà bắt đầu quan sát kỹ ma chủng.
Nguyệt tỷ nói chỉ cần quan sát kỹ là có thể nhìn thấy.
Sau khi quan sát kĩ quả nhiên hắn đã nhìn thấy những thứ khác thường.
Ở mặt ngoài của ma chủng giống như một cái vòng, nó có màu vàng.
Chiếc vòng này chiếm một vị trí rất nhỏ.
Sau khi đo lường cẩn thận, đại khái là một phần chín.
Nói cách khác, nếu muốn đạt đến trạng thái tốt nhất thì cần phải có 9 cái vòng?
“Nguyệt tỷ cũng đã nói, 7 phần là có thể thăng cấp, thì cũng cần phải có 7 cái vòng.
Ăn no, tiêu hóa, cho ăn lại là có thể xuất hiện một cái vòng?
Có vẻ như là rất dễ.
Cho ăn là chuyện của một đêm, tiêu hoá cũng là chuyện của một hai ngày, cho ăn lại cũng như vậy.
Như vậy thì...hình như cũng phải đợi rất lâu.”
Cho dù 3 ngày được tính là một cái vòng, thì chín ba hai bảy cũng gần một tháng.
Lỡ như hệ tiêu hóa kém hơn thì xác định phải hơn một tháng.
Bây giờ hắn chỉ có thể hy vọng hệ tiêu hóa của ma chủng tốt một chút, như vậy mới có thể ăn ngon, có một cơ thể tốt.
Được, tối nay lại nói chuyện tâm tình với ma chủng.
Buổi chiều.
Trước khi tan làm
Tô Thi tới gần Chu Tự và nói:
“Chu Tự, chúng ta chơi một trò chơi đi, nếu như ngươi thắng ta sẽ giúp ngươi xin những phúc lợi khác, bét nhất cũng là tiền thưởng. Nhân viên thời vụ không có đâu.”
“Trò chơi gì?”
Chu Tự hỏi.
Nếu như không khó thì đương nhiên không thành vấn đề.
Nếu như khó…
Cũng có thể khắc phục.
Kiếm tiền mà, không sợ khó.
“Cái này.”
Tô Thi lấy ra hai viên đá, một vàng một trắng, sau đó để trước bàn Chu Tự:
“Hai viên đá to bằng nhau, ngươi đoán xem viên nào nặng hơn, đoán đúng thì ngươi sẽ thắng.”
Nói rồi nàng còn lấy cân ra để thể hiện sự chứng thực của mình.
Chu Tự cũng không nghĩ nhiều, hai tay cầm viên đá lên.
Sau đó hắn thử cảm nhận và lấy viên đá màu đỏ đặt lên cân rồi nói:
“Cái này nặng khoảng 3 gram.”
“Thật hay giả vậy?”
Tô Thi có chút khó tin.
Nói ra cái nào nặng là được rồi, còn nói nặng bao nhiêu gam.
Sau đó nàng cân cả hai hòn đá lên, quả thật nặng 3 gram.
Tô Thi:
“...”
Quả nhiên, nàng vẫn là người vô dụng nhất trong tiệm.
Đợi sau khi Chu Tự tan làm, Tô Thi mới ủ rũ quay về phòng nghỉ.
Nàng đưa hai viên đá cho Hàn Tô:
“Được rồi, hắn từng chơi qua rồi.”
“Lại làm sao?”
Hàn Tô tò mò hỏi.
“Ta hỏi hắn cái nào nặng, hắn còn nói cho ta biết là nặng bao nhiêu gam…còn nói đúng nữa.”
Tô Thi thở dài:
“Ta hoàn toàn không thể làm được điều này.”
“Yên tâm đi, những chuyện ngươi làm được, hắn không làm được. Ai cũng đều có ưu điểm của riêng mình.”
Hàn Tô an ủi một câu.
Nàng nghĩ một lúc, Tô Thi ngoài xinh đẹp ra thì không có ưu điểm gì rõ ràng, nên đã bổ sung thêm một câu:
“Không phải ai cũng có thể vô dụng như ngươi.”
Tô Thi:
“...”
Nàng còn có thể làm bình hoa.
Một bình hoa tự mình biết mình.
Còn có chí tiến thủ.
Hàn Tô không hề để ý đến Tô Thi, nàng nhìn hai viên đá, trên viên đá bắt đầu xuất hiện ánh sáng.
Rất yếu ớt.
“Thiên phú có hơi kém, cũng không có thuộc tính gì đặc biệt. Rất bình thường. Nhưng cũng tốt, quan sát một chút, có thể để hắn thử tiếp xúc với giới tu chân.”
…
Trên đường mua đậu phụ thối, Chu Tự thuận đường trở về.
Lúc đi đến ngã tư, hắn nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Nguyệt tỷ đâu.
“Xem ra là ta đã lo lắng quá mức rồi.”
Nghĩ đến đây, hắn liền đi về hướng hoa viên Phú Quý.
Về đến nhà, hắn liền nhìn thấy Nguyệt tỷ ngồi xổm trên mặt đất vẽ trận pháp của nàng.
Tốt rồi, thực sự ở nhà.
Không đi lạc.
Không đến mức mù đường như hắn nghĩ.
Nghe thấy âm thanh, Chu Ngưng Nguyệt bèn quay đầu lại nhìn Chu Tự và nói:
“Hôm nay tan làm sớm vậy? Ta còn hâm màn thầu đấy.”
Một mình ở nhà đương nhiên là ăn màn thầu rồi.