Chu Tự vì cảm thấy tội nghiệp cho hắn, nếu không có đám trẻ nhà khác xem mắt thành công, Lý Lạc Thư cũng không trở thành như thế.
Một nhân vật truyền kỳ như vậy cuối cùng lại bị cuộc sống bức bách, khổ không thể tả.
“Lại nói đại ca là muốn tìm người lợi hại nhất Thiên Vân Đạo Tông?"
Lý Lạc Thư không tiếp tục xoắn xuýt việc xem mắt, nói đến người Chu Tự muốn tìm.
Đối với vị đạo tu tài giỏi kia, Chu Tự ngay lập tức hỏi thăm Lý Lạc Thư.
Bản thân hắn ở ngay Thiên Vân Đạo Tông, biết không ít chuyện nơi đó.
Cũng đã hỏi Tô Thị, nhưng Tam lão bản phát huy bình thường, đáp án nhận được nhất định là không biết.
Đúng, hắn không thu hoạch được gì.
Chẳng có chút tác dụng gì cả.
Tam lão bản còn biện bạch, lần này không vượt xa phát huy bình thường.
“Đúng thế, nói là khí huyết như đại dương mênh mông, bóng lưng như núi biển, hào quang chiếu nhật nguyệt.
Chu Tự miêu tả lại.
“Ta biết rất nhiều người ở Thiên Vân Đạo Tông, nhưng không ai có dáng vẻ này. Có lẽ hắn thu lực lượng lại khiến ta không thể thấy rõ.
Lý Lạc Thư cũng không thể mang đến tin tức chính xác cho Chu Tự.
Đối với việc này, Chu Tự cũng không quá thất vọng, vốn cũng không dễ tìm.
“Có điều ta có biết một vị cường đại ở Thiên Vân Đạo Tông, hẳn là vô cùng mạnh"
Lý Lạc Thư lại bổ sung một câu.
“Là ai?"
Chu Tự vội vàng soạn tin gửi đi.
"Cha ta."
Lý Lạc Thư trả lời đơn giản lại nhanh chóng.
Cha của nhân vật truyền kỳ cũng là truyền kỳ, chẳng có gì lạ, Chu Tự suy nghĩ, tiếp tục hỏi thăm:
“Cha ngươi mạnh thế nào?"
“Không biết, nhưng ta không nhìn thấu hắn, có lẽ đại ca có điều không biết, khi ta luyện kiếm sẽ thường xuyên tiến vào trạng thái đặc thù, có thể quan sát được dao động lực lượng của những người xung quanh, cha ta là loại hoàn toàn không thể nào nhìn thấu. Đương nhiên còn có một vị tiền bối cũng như vậy, nhưng hắn không phải người Thiên Vân Đạo Tông. Còn về mấy lão tiền bối đang bế quan, ta không thể quan sát. Cho nên trước mắt lệ thuộc Thiên Vân Đạo Tông, ta cảm thấy mạnh nhất hẳn là cha ta Lý Lạc Thư gửi một đoạn tin nhắn dài tới.
“Cha ngươi là tông chủ?"
Chu Tự vẻ mặt chấn kinh.
“Không phải, hình như không có chức vị (// Xấu hổ )
Lý Lạc Thư có hơi xấu hổ.
“Ngươi nói cha ngươi có hứng thú với đồ vật ở Thanh Thành sao?” แ Chu Tự hỏi dò.
“Hẳn là không, không biết có nguyên nhân gì cha mẹ ta không hay đến Thanh Thành. Ta là ngoài ý muốn mà biết được, cho nên đặc biệt trốn đến Thanh Thành Lý Lạc Thư lập tức phá vỡ suy nghĩ của Chu Tự.
Lại nói chuyện một hồi, họ mới kết thúc liên hệ.
Lý Lạc Thư nói chờ có cơ hội, giúp Chu Tự giới thiệu một chút, đến hỏi trực tiếp thì tốt hơn.
Thuận tiện xem lại Thiên Vân Đạo Tông còn có vị cường giả nào.
Chu Tự cũng hiểu, người hắn muốn tìm có lẽ là một người hoàn toàn khác.
Nếu không không có ai đến Thanh Thành, hắn rất bất lực.
Lúc này mới là cánh cửa đầu tiên, nếu nước trong veo mở ra cánh cửa thứ hai, vậy thì nguy hiểm sẽ gia tăng gấp bội.
Văn Thư Ma Đạo cũng không phải vạn năng, có thể lần này có hiệu quả, lần sau thì không nhất định.
Đương nhiên, họ cũng không ngừng tìm chìa khoá.
Gần đây Lý Lạc Thư vẫn luôn bận bịu với trận pháp, không có tin tức gì, mấy người Nguyệt tỷ hình như có chút tin tức.
Nhưng vẫn chưa xác định.
Buổi chiều thứ sáu.
Bốn nhân viên quản lý thư viện ngồi ở quầy hàng.
Ngày mùng 5 tháng 10, là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ của họ.
Nghỉ dài hạn chín ngày.
Bốn người hơi kích động, đang chờ một tiếng nữa được nghỉ, buổi chiều khiến người vui vẻ.
Chu Tự không vui mừng như họ, bởi vì trong chín ngày, hắn phải xin phép nghỉ bốn ngày.
Một ngày 166, bốn ngày là 664.
Một tuần nghèo khó.
“Lúc trước có thể sẽ gặp được vài người quen, không biết họ có chế giễu ta hay không"
Tô Thị vừa vui vẻ lại trong lúc nhất thời thấy sầu khổ.
“Không phải đều chuẩn bị xong sao?"
Minh Nam Sở lật cuốn sách nói.
“Chuẩn bị chưa chắc sẽ có tác dụng"
Thấy Tô Thi bất mãn, Hàn Tô cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, vội vàng sửa lại:
“Ta không có ý gì khác, chủ yếu là quả thực chuẩn bị không có tác dụng gì. Nhiều lần đều chệch hướng nghiêm trọng"
“Còn chẳng bằng các ngươi không nói lời nào, như vậy Tam lão bản còn có thể còn ở trong mộng"
Chu Tự đang sao chép Thần Chú Kim Quang cũng không ngẩng đầu lên nói một câu.
Tô Thi phồng má quay đầu, sau đó gẩy gẩy mấy sợi tóc cắt ngang trán nói:
“Ta xinh đẹp hơn các ngươi.
Thấy mấy người không có phản ứng gì, nàng bổ sung:
“Tiền lương mỗi tháng cũng nhiều hơn các ngươi.
Chu Tự:
"..."
Lúc tan làm hắn lại dặn dò Tô Thi nhớ dùng đồ hắn chuẩn bị, thuận tiện giao công việc cần làm sau đó cho Từ Từ và Âm Túc, để hai người trẻ họ tiếp tục bình thường.
Hai người đều không chủ động, hắn cũng chỉ có thể hỗ trợ tạo cơ hội.
Dưới báo cáo của hắn...à, trợ giúp của hắn, có khả năng thành công.
Đi được nửa đường, Chu Tự nhận được điện thoại của Thu tỷ.
“Ta và Nguyệt tỷ đang dạo phố, bây giờ đang mua quần áo, ngươi qua đây về cùng chúng ta đi.
Chu Tự sờ túi một cái, dù bên trong không có tiền, hắn cũng biết chuyến đi này phải ra chút máu.
1126 chữ