Chu Tự nhìn Thực Thiết Thú, đang suy nghĩ xem đối phương đi đứng hay là bò.
Lúc này Thực Thiết Thú nằm sấp xuống, chở Nguyệt tỷ lao vùn vụt về phía trước.
Tốc độ cực nhanh, vượt xa cả ngự kiếm của bọn mà đến.
“Thật sự chỉ là skin thôi sao?"
Thu Thiển lại hỏi Chu Tự lần nữa.
“Có thể là dã quái cấp tương đối cao cộng với cả skin.
Chu Tự suy nghĩ một chút rồi đưa ra đáp án.
Thu Thiển gật đầu, đúng là có khả năng này.
Nếu là yêu thú phổ thông cộng thêm skin thì việc làm giả như thật là tuyệt đối không thể, nhưng chỉ cần dùng yêu thú lợi hại hơn, vậy thì những tu chân giả có tu vi yếu như họ sẽ không thể thăm dò được thực hư.
Cũng sẽ khiến bọn hắn cảm thấy giá trị cực lớn của vật phẩm.
Chỉ là...ba cái bốn mươi hai viên linh thạch, có cần đến mức này không?
Thật không hiểu nổi người ngoại thành Thần Vực.
“Không biết Nguyệt tỷ chạy đi đâu rồi, chúng ta đi dạo xung quanh đi, đây là lần đầu tiên ta tới nơi này. Nói xong Chu Tự liền kéo tay Thu Thiển.
“Ta cũng không đi dạo được nhiều, nơi này rất dễ bị lạc.
Thu Thiển không rút tay về mà theo lực kéo đi về phía trước.
“Không đâu, ta cảm giác phương hướng rất tốt.
Chu Tự tự tin nói.
“Thế sao Nguyệt tỷ lại cảm giác phương hướng kém như vậy?"
Thu Thiển cười hỏi.
Chu Tự suy nghĩ một chút mới đáp:
“Có thể nàng ấy là do cha mẹ nhặt về.
“Vậy sao?"
Thu Thiển cất bước đi, mỉm cười nói:
“Vậy tại sao không phải là ngươi được cha mẹ ngươi nhặt được chứ?"
"Ta?"
Chu Tự tự chỉ ngón tay vào mình nói:
“Vậy nếu ta được nhặt về thì Thu tỷ phải làm sao bây giờ?"
“Gì mà làm sao bây giờ?"
Thu Thiển nghiêng đầu hỏi.
“Thân phận của ta vô hình trung cũng không còn như trước nữa.
Chu Tự giải thích.
“Sau đó thì sao?"
Tầm mắt Thu Thiển dừng lại trên mặt Chu Tự, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
“Muốn bội tình bạc nghĩa à?"
“Thu tỷ, đây là phán đoán hư ảo giả dối.
Chu Tự vội vàng nói.
“Nhìn cái tay này đi.
Thu Thiển nâng tay lên, họ đang nắm tay nhau, trong lúc nhất thời tay đan vào nhau xuất hiện trước mắt hai người.
Trước vẻ mặt nghi hoặc của Chu Tự, Thu Thiển ngây ngô nói:
“Đã như vậy rồi, ta cũng không gả ra ngoài được nữa"
Nghe được câu nói này, Chu Tự nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Đồng thời, Thu Thiển cũng kiễng chân lên, kề đến bên tai hắn, giọng nói mang theo sự dụ hoặc, khẽ vuốt ve lỗ tai hån:
“Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đấy"
Giọng nói êm ái này khiến người ta tràn ngập mơ màng và mê hoặc, Chu Tự lập tức tỉnh táo lại.
Vốn định vỗ ngực cam đoan nhưng mà nghênh đón hắn lại là tiếng cười khanh khách.
"Haha."
Thu Thiển cười đến nghiêng ngả, nàng ngẩng đầu nhìn Chu Tự nói:
“Hóa ra ngươi thích loại quyến rũ như này"
Chu Tự:
"..."
Yêu Nữ Ma Đạo, đúng là chịu không nổi.
Hai người nắm tay nhau, một đường đi về phía xa xa, trên đường đi Thu Thiển đột nhiên nói một câu:
“Vừa nãy ta đều nói thật.
“Ừm! Thu tỷ yên tâm, chúng ta không có mâu thuẫn và xung đột gì. Nếu có vấn đề về lập trường, có ngăn cách về thời đại thì ta liền thống nhất thiên hạ"
Chu Tự nghiêm túc đáp.
“Cuối cùng ta cũng biết vì sao đám Nguyệt tỷ nói ngươi bị ảo tưởng rồi, hahaha .
Thu Thiển lại cười rộ lên lần nữa.
Chu Tự:
Yêu đương với Thu tỷ thật khó.
Đám người Chu Tự đã rời đi từ lâu, bên cạnh Thanh Sạn Đạo chỉ có Đông Húc đang đứng ngẩn người.
Hắn thở dài nặng nề, quyết định không suy nghĩ nhiều nữa.
Không phải chỉ là mang theo mấy con Thần Thú thôi sao, không có vấn đề gì, không có gì đáng ngại cả.
Hắn cất bước rời khỏi Thanh Sạn Đạo, quyết định nghỉ ngơi mấy ngày ở gần đó, sau đó sẽ bắt đầu làm việc. Mọi thứ đều sẽ trở nên tốt hơn, hắn tin tưởng ông trời sẽ không phụ người chăm chỉ.
Ông trời luôn đền đáp người chăm chỉ.
Lần này chỉ là ngoài ý muốn, người đi đường đến Hồ Nhàn Nhã, hai người kia tới đây cũng là chuyện bình thường.
Vạn sự khởi đầu nan, sau này sẽ không có chuyện gì nữa.
Đông Húc không ngừng tự an ủi, để bản thân giữ vững tinh thần.
Trên con đường tu chân có vô số kiếp nạn, sao hắn có thể ngã ở nơi này được?
Hắn cũng là nhân tài phụ trách vô số bảo vật.
Nên vui vẻ mới đúng.
Đông Húc rời khỏi Sạn Đảo, bóng lưng có chút cô độc.
Chỉ là trên đường nhìn thấy mấy tiên tử vừa nói vừa cười đi ngang qua, nhất thời hắn lại cảm thấy thế gian vẫn tươi đẹp như trước.
Vẫn là nơi này khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Chờ Hội thu Nhàn Nhã kết thúc thì sẽ không bao giờ gặp lại người kia nữa, vinh dự được phụ trách vô số bảo vật cũng sẽ để cho các sư huynh đệ đồng môn khác.
Hắn sẽ ở lại nơi này chịu đựng nỗi khổ điên cuồng mua sắm của tiên tử.
Ngày hôm sau.
“Thời tiết ở đây thật dễ chịu?
Chu Tự đứng trên một căn hộ nhỏ nhìn bầu trời, cảm khái từ tận đáy lòng.
Hồ Nhàn Nhã vốn là thế lực một phương, chưa nói đến lớn như nào, nhưng nhân số đã không ít.
Xung quanh có đường đi, nhà ở rất bình thường, đặc biệt là định kỳ sẽ tổ chức Hội thu Nhàn Nhã.
Rất nhiều tiên tử đều muốn vang danh ở chỗ này.
Nam tu chân giả cũng muốn tới đây ngắm các tiên tử xinh đẹp.
Đó là chưa kể đến những tiên tử mà Hội thu Nhàn Nhã mời đến, tất cả đều độc thân.
Luôn có người ôm tâm tư khác đến, cũng không phải ai ai cũng quan trọng việc tu luyện. Cho nên chắc chắn có không ít chỗ ở.
1130 chữ