Lúc chạng vạng tối.
Lộ Lộ tiên tử của Nhàn Nhã Hồ bước tới đài cao, trong tay nàng cầm một chiếc hộp tinh xảo, cất giọng truyền khắp bốn phương:
"Cảm ơn chư vị tiên tử đã có mặt ở Hội thu Nhàn Nhã này, lần này chúng ta đã đặc biệt chuẩn bị cho các ngươi những thứ khác. Đó là một cơ hội xuyên qua thời đại"
Hội thu Nhàn Nhã sẽ mở màn bằng một thứ đồ đáng gờm, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Nhưng cụ thể là cái gì thì hoàn toàn không ai hay.
Bây giờ chuyện mà mọi người tò mò sắp được giải đáp, nên ai nấy đều ngẩng đầu lắng nghe.
Ngay cả Chu Ngưng Nguyệt cũng vậy.
"Cứ làm mấy trò thần bí, sẽ là thứ gì nhỉ? Ta không cảm giác được chiếc hộp này có gì đặc biệt.
"Nguyệt tỷ có hứng thú với vật này à?"
Tô Thị bưng má, quýt chua tới nỗi nàng không thể khép miệng lại được.
"Ai mà chẳng muốn biết đáp án, không biết người của Nhàn Nhã Hồ có mục đích gì"
Chu Ngưng Nguyệt tách một miếng quýt ra bỏ vào trong miệng.
"Chắc chắn là chư vị rất tò mò, vậy ta cũng không thừa nước đục thả câu nữa. Bây giờ sẽ mở cánh cửa cơ duyên này ra cho các vị"
Lộ Lộ tiên tử vừa cười vừa nói.
Nàng từ từ mở hộp ra, nhưng không thấy có bất cứ khí tức gì cả, sau đó, nàng lấy ra một hòn đá, bỏ vào trong hộp.
Chu Ngưng Nguyệt bỗng đứng lên, nàng cảm nhận được một khí tức quen thuộc.
Na ná...
Thần Khải Chi Môn dưới Biên Giới Thành.
"Nguyệt tỷ sao thế?"
Tô Thi vội hỏi.
Hàn Tô cũng tò mò.
"Không ổn rồi, không thể để cho nàng ta mở cửa"
Nói rồi Chu Ngưng Nguyệt bước tới, muốn đi ngăn cản.
Nhưng mà biến hóa mới làm cho nàng không thể không đứng lại tại chỗ.
Ánh hào quang xuất hiện xung quanh đình nghỉ mát, từ dưới đất hắt lên.
"Truyền tống trận ư? Chỉ có ở chỗ chúng ta?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn bốn phía, lập tức hiểu ra.
Tô Thi ra trận đặc biệt, đối phương tất có tính toán khác, bọn hắn không muốn để cho một nhân tố nằm ngoài dự đoán như Tô Thị ở lại.
"Không kịp rồi"
Chu Ngưng Nguyệt lập tức ném thuật pháp ra.
Sau một giây, ba người bao gồm cả Cửu Thiên Hỏa Phượng Hoàng và Thực Thiết Thú cùng biến mất.
Cùng lúc đó, thuật pháp Chu Ngưng Nguyệt vừa ném ra nổ tung. Phù văn của Thánh Nữ hiện ra rõ ràng, âm thanh chân thật đáng tin cũng truyền ra theo.
"Tất cả Ma Tu nghe lệnh, ngăn cản nàng ta mở cửa.
Vù!
Một bóng người phóng về phía đài cao, là đệ tử của Ma Môn.
Các Ma Tu khác có lẽ sẽ có chút do dự, nhưng đệ tử Ma Môn nhất định phải nghe lệnh.
Long Ân Hồng cũng ra tay trước, đám người Tô Thị, Thánh Nữ đột nhiên biến mất, cộng thêm việc Thánh Nữ đã hạ lệnh. Từng dấu hiệu liên tiếp cho thấy, cơ duyên mà Lộ Lộ tiên tử này mở ra có vấn đề.
"Ha ha, Thánh Nữ Ma Đạo? Không biết sao nàng ta lại nhận ra được nữa. Tiếc là muộn rồi"
Vào lúc tất cả mọi người đang nghi ngờ, Lộ Lộ tiên tử mơ tay ra, hưng phấn nói:
"Vĩnh Ám Chi Dạ sắp giáng lâm, các ngươi hãy cảm nhận tai ương của thời đại cũ đi. Thời đại mới được ngồi mát ăn bát vàng, chuyện tốt như vậy cũng phải được chúng ta đồng ý.
Ầm!
Chiếc hộp bay lơ lửng giữa không trung, ngay sau đó đêm tối bắt đầu xuất hiện từ trong nó.
Chỉ trong chớp mắt, đêm tối bao đã trùm tất cả mọi người xung quanh.
Bọn hắn đều chìm trong Vĩnh Ám Chi Dạ.
"Nguy rồi"
Phù!
Trong một cái chớp mắt, bóng đêm nuốt chửng tất cả.
Chu Tự và Thu Thiển đang ngự kiếm giữa không trung.
Trên đường đi, họ thấy đêm tối đang lan về phía họ, còn chưa kịp phản ứng lại thì họ đã bị đêm tối nuốt chửng.
May mà trong một giây trước khi bị nuốt chửng, Chu Tự đã nắm chặt cổ tay Thu Thiển, để tránh việc hai người lạc nhau. Quả nhiên, trong cơn mê muội, họ cảm thấy có gì đó mạnh mẽ lôi kéo, muốn tách hai người ra.
Giữa lúc sắp mất đi ý thức, Chu Tự ôm Thu Thiển, cho tới khi cảm giác mê man và lực lôi kéo kia biến mất.
Ầm...ầm!
Hai người vừa mở mắt, buông nhau ra thì đã nghe thấy tiếng nổ ầm ầm.
Có tia lửa rơi xuống từ trên bầu trời, giống như sao băng xẹt qua.
"Đây là nơi nào?"
Thu Thiển phát hiện đây là một nơi xa lạ.
Trong đêm tối không có sao trời, chỉ có đốm lửa rơi xuống không ngừng, cuối cùng đập vào mặt đất phát ra tiếng ầm ầm.
Vùng đất thênh thang trở thành đống đổ nát, hoang tàn lồi lõm.
May mà xung quanh có đốm lửa tản mạn và những phế tích đang cháy rực, cung cấp chút ánh sáng cho bọn hắn.
Khắp nơi trong không khí đều là mùi cháy khét và mùi máu tươi.
Chu Tự cực thính với mùi máu, mùi ở đây nồng hơn rất nhiều so với lúc hắn diệt quái.
"Thu tỷ, ngươi nói xem có phải chúng ta xuyên không rồi không?"
Chu Tự ngẫm nghĩ một lát rồi nói."Xuyên không ư?"
Thu Thiển kinh ngạc vô cùng.
"Thì là tới thế giới khác đó"
Chu Tự ngắm nhìn bốn phía, nói bằng giọng chắc nịch:
"Nơi này có nhiều phế tích, trong phế tích có vài kiến trúc bị sụp đổ, cảm giác không giống với thế giới của chúng ta lắm."
Thu Thiển quan sát một hồi, nàng cất bước đi tới tấm bia đá trước mặt.
Nàng đưa tay lau mấy lần.
Phát hiện trên đó có vài con chữ.
"Không phải viễn cổ văn"
Chu Tự nhìn chữ viết rồi kết luận.
1059 chữ