Chỉ là dưới ánh mắt của Thu Thiển, các nàng liền cúi đầu xuống, mỗi người cầm một cái.
Trong miệng truyền ra tiếng nghẹn ngào:
"Cam on."
Hai tay Tiểu Tĩnh cầm bánh su kem, nhẹ nhàng cắn một cái sau đó chỉ dám liếm, sợ ăn hết.
Xuân Sinh ăn một miếng, vụng trộm cất món bánh điểm tâm đi, dường như muốn cho ai đó.
Nhìn thấy một màn này, Chu Tự trầm mặc.
Sinh ra trong thời hòa bình, điều kiện gia đình hắn cũng tốt, thật sự là may mắn.
Thu Thiển liếc hai người một cái, nhăn mày lại.
Chu Tự đưa chiếc bánh su kem cuối cùng cho nàng, nhưng vừa tiếp nhận nàng đã bỏ lại vào trong hộp, tùy ý nói:
“Không đói"
Chu Tự tự hiểu, cũng không nói gì.
Một lúc sau, nhóm người Chu Tự đến trước một đống đổ nát, trước khi tiến vào hắn thấy một tảng đá lớn, trên đó viết ba chữ hắn đọc không hiểu, đại khái là Lạc Hà thôn.
Sau khi đi vào, bên trong đầy những căn nhà sụp đổ, còn có cả lửa đang cháy.
Xuân Sinh và Tiểu Tĩnh đầu tiên đi xem xét xung quanh, sau đó lớn tiếng gọi:
“Cha, tỷ tỷ, thúc thúc, ca ca.
Chu Tự nhẹ nhàng nhảy lên giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, tình huống xung quanh đều có thể thấy rõ, chỉ là không có bất kỳ bóng người nào, dã thú cũng không nhiều.
“Có phát hiện không?"
Lúc Chu Tự rơi xuống, Thu Thiển hỏi.
“Không có"
Chu Tự lắc đầu.
“Ta cảm thấy nơi này có hơi kỳ lạ, giống như chúng ta đang bị mắc kẹt lại ở đây, mà..."
Thu Thiển nhìn về phía Xuân Sinh và Tiểu Tĩnh, có loại cảm giác không nói lên lời.
Hum...
Nàng thở dài nói:
“Trước tiên kiểm tra xung quanh đã, nếu thật sự không được thì đến Thần Điện nhìn xem.
Chu Tự gật đầu, hắn không có kinh nghiệm trong Tu Chân Giới, nhưng đã xem nhiều tiểu thuyết và TV.
Nơi này quả thật có chút không bình thường.
Xuân Sinh các nàng vẫn còn nhận thức về thời đại Thần Minh, loại cách biệt thời đại này khiến hắn cảm thấy kỳ diệu.
Nhưng lại không thể giải thích được.
“Mẹ, muội muội.
Trong đống đổ nát, Tiểu An tìm kiếm khắp nơi, nhưng cũng không tìm được tung tích của bất kỳ ai.
Minh Nam Sở dừng lại ở tảng đá lớn trước thôn, phía trên có ba chữ lớn, không phải chữ viễn cổ cũng không phải chữ hiện đại.
Hắn nhảy vào đám phế tích trong thôn, quan sát xung quanh.
Đáng tiếc là không có bóng dáng của bất cứ ai, ngay cả thi thể cũng không có.
“Không ổn rồi"
Hắn nhìn bóng dáng Tiểu An, thấy rùng mình.
Tất cả mọi người đều chết rồi, thậm chí đến thi thể cũng không có.
Mà thiếu nữ này vẫn sống sót, mà cái thôn này cùng với ngọn lửa đang cháy lại khiến hắn cảm giác như tồn tại bất biến.
Sau đó hắn thử đi quan sát mỗi một góc đổ nát, cố gắng tìm kiếm dấu vết có người từng sinh sống, dù là vết máu người cũng được.
Chỉ là...Không có.
Hắn nhìn qua tất cả các phần đổ nát, hoặc thậm chí còn cố gắng đào lên, nhưng không có gì cả.
Kết luận sẽ không sai, từ nhỏ hắn đã cùng tổ đội Hàn Tô ra ngoài thám hiểm, trải qua rất nhiều chuyện, sau đó lại dẫn theo Tô Thi còn gặp phải nhiều chuyện hơn.
Gần đây vì xác định thực hư về Thánh Tử Ma Đạo, thuận tiện có một số việc cần mời Thánh Tử Ma Đạo giúp đỡ cho nên mới đến Thanh Thành.
Nhưng dù họ ở Thanh Thành thì cũng không ngừng xử lý những chuyện xảy ra xung quanh.
Vẫn luôn tích lũy kinh nghiệm.
Phán đoán của hắn rất ít khi sai lầm.
Thiếu nữ kia và nơi này có vấn đề.
“Không có.
Tiểu An đột nhiên chạy đến trước mặt Minh Nam Sở, khóc lóc nói:
“Mẹ chưa trở về, muội muội cũng không có ở đây. Không biết tất cả mọi người đã đến nơi nào rồi. Có phải họ...có phải không thể tìm thấy được nữa hay không?"
Minh Nam Sở nhìn chằm chằm Tiểu An hồi lâu, không mảy may nhìn ra chút vấn đề gì.
Thu hồi suy nghĩ lại, hắn dò hỏi:
“Có phải là đến Thần Điện lánh nạn rồi không?"
Tiểu An nhìn thấy hy vọng được trong sự tuyệt vọng, nhưng nghĩ đến những hung thú kia thì nàng lại có chút luống cuống.
Sau khi do dự, nàng cúi đầu rụt rè nói:
“Có thể, có thể đi chung với ngươi không?"
“Dẫn đường đi"
Minh Nam Sở chỉ có thể đồng ý.
Mặc kệ đối phương có bình thường hay không, muốn rời khỏi đây thì không thể tránh được người này.
Giả sử là thiếu nữ bình thường thì hắn không thể ngồi yên bỏ mặc được.
Giả sử là thiếu nữ không bình thường thì hắn càng muốn nhìn xem đối phương muốn làm gì.
...
Lúc này không chỉ có Minh Nam Sở mà tất cả mọi người đều bị bóng đêm bao phủ.
Tất cả đều dẫn theo một người dân Lạc Hà thôn đến Thần Điện.
Thiên Vân Y Y, Dạ Nguyệt Thiên Nữ, đại tiểu thư của Thiên Hạ Nhất Kiếm tông, Long Ân Hồng của Thập Nhị Tịnh Đường, Thương Quan Hà...đều xuất phát đi về phía Thần Điện.
Duy chỉ có Chu Tự bên này chậm hơn người khác một nhịp.
Chu Tự cầm nhánh cây trên mặt đất viết chữ:
“Các ngươi tìm tiếp đi, lỡ như có người trốn trong hầm ngầm. Ta viết chữ.
Trên đường đi, hắn rõ ràng gặp không ít dã quái, công lực ngàn năm không đầy, không đủ cảm giác an toàn.
Bên ngoài hồ Nhàn Nhã.
Dưới bầu trời sao, một quang thủ thò ra từ trong hư.
"Có thể mở ra một cách bình thường, thật đáng nể Quang thủ truyền ra tiếng nói, có ý tán thưởng.
"Dựa theo ước định, ngươi nên nói cho ta biết tin tức của chủ nhân ta"
Lộ Lộ tiên tử bay đến, đối mặt với quang thủ.
Quang thủ chui ra từ hư không, đuôi mắt của Lộ Lộ tiên tử có ký hiệu mặt trăng, hai phe gần như có thế lực ngang bằng.
1105 chữ