Tiểu Tĩnh theo mẹ đi kiểm tra thôn rất lâu, cuối cùng mệt lử ngồi bên cạnh Chu Tự, nhìn chằm chằm văn tự trên đất, mắt sáng lên:
"Đây, đây là cái gì?"
"Thần Chú Kim Quang"
Chu Tự không ngẩng đầu lên trả lời.
"Chữ đầu tiên là gì?"
Tiểu Tĩnh sợ sệt hỏi.
"Ngươi không biết chữ?"
Chu Tự hơi nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Tĩnh.
Tiểu Tĩnh cúi đầu, Xuân Sinh thì kéo con gái về, nói tiếng xin lỗi Chu Tự.
Chu Tự lắc đầu tỏ ý không có gì, hắn chợt mở miệng hỏi thăm Tiểu Tĩnh:
"Ngươi muốn học?"
Tiểu Tĩnh nghe vậy khe khẽ gật đầu, không dám trả lời.
"Vậy bao giờ rời khỏi đây, ta sẽ cho ngươi đi học, học hành rất tốt, tri thức chính là sức mạnh Chu Tự vừa cười vừa nói.
"Có thể, có thể học ngay bây giờ không?"
Tiểu Tĩnh ngẩng đầu nhìn Chu Tự, trong mắt mang theo khát vọng đối với tri thức.
"Cái này ngươi phải hỏi Thu tỷ"
Chu Tự khẽ nói.
Tiểu Tĩnh e ngại nhìn về phía Thu Thiển.
Nhưng rất nhanh nàng đã nghe được một tin tốt, Thu Thiển đột nhiên nói:
"Để đến mai"
Tiểu Tĩnh vui mừng ôm mẹ, gật đầu lia lịa, sau đó định ngủ một giấc.
Một giấc ngủ thiếp đi là đến ngày mai.
Xuân Sinh cảm kích gật đầu, biết chữ...Đối với các nàng chính là ban n Khi diễm hoả lần nữa rơi xuống trên bầu trời, một ngày mới bắt đầu.
"Tổng cộng đã qua 23 tiếng 36 phút 57 giây.
Thu Thiển nhìn lên bầu trời nói.
Chu Tự:
"???"
Thu Thiển liếc mắt nhìn về phía Chu Tự, cười nói:
"Ta nói linh tinh đấy, haha ha.... "
Chu Tự:
"..."
Lúc này Tiểu Tĩnh tỉnh lại, nàng đầy mong đợi nhìn Thu Thiển.
Thu Thiển dùng linh khí hôm qua tích lũy được, lấy sách cùng vở và bút chì ra.
Nếu không đặt chung một chỗ, nàng phải chia ra cầm trong ba ngày.
"Vậy học viễn cổ văn trước, nếu ngươi không chịu khó học hành nghe giảng..."
Thu Thiển liếm môi một cái, trong đôi mắt mang theo ý cười, làm bộ dạng như muốn ăn thịt người.
Thu tỷ quả nhiên là người Ma Đạo, trong lòng Chu Tự cảm khái, có điều lâu lắm rồi không được ăn gì, phải xem xem dã thú có ăn được hay không.
Một lát sau, hắn mang về ba loại dã thú, giống như lợn rừng, sói xám, hổ báo.
Thu Thiển chọn lợn rừng, để Chu Tự xuất đao bắt đầu xử lý.
Hôm đó, sau khi xác định trong thôn không còn ai, họ xuất phát tiến về Thần Điện.
Khoảng cách vốn không tính là xa, nhưng con đường quanh co, trì hoãn tiến độ.
Mất hai ngày, họ mới đi được nửa lộ trình.
"Chu Tự ca ca, ta đã biết viết tên mình, còn có tên mẹ"
Lúc nghỉ ngơi Tiểu Tĩnh đến trước mặt Chu Tự khoe thành tích.
"Giỏi quá.
Chu Tự khen thật lòng.
Văn tự Viễn Cổ không dễ học, dù là văn tự hiện đại, một đứa trẻ năm sáu tuổi học hai ngày cũng chưa chắc đã học được một chữ.
Tiểu Tĩnh quả thực có thiên phú cực cao.
"Ta còn muốn học tên cha, tỷ tỷ, thúc thúc, ca ca..bao giờ học xong chỗ này, ta còn muốn học tên của Chu Tự ca ca."
Tiểu Tĩnh hào hứng.
"Không học tên của Thu tỷ sao?"
Chu Tự cười hỏi.
Tiểu Tĩnh nghe vậy cúi đầu xuống, e ngại liếc mắt nhìn hướng Thu Thiển.
Lúc này Thu Thiển đang chuẩn bị cơm trưa, dùng yêu thú hắn săn về.
Lúc làm, nàng cứ nhíu chặt mày lại.
Mà Thu Thiển chau mày, Tiểu Tĩnh sợ mất mật, sợ cô giáo Thu Thiển sẽ ăn thịt bé con.
Lại hai ngày nữa, họ vẫn không tìm được Thần Điện.
Bên bờ Lạc Hà, Chu Tự nhìn thấy nơi đây xuất hiện một hồ nước, giống như con sông ban đầu bị nổ trở thành hồ.
"Đi tiếp lên xem Chu Tự nhìn phương xa, phát hiện đoan sông phía trên vẫn còn rất xa.
"Phía trên khá hoang vu, không có lửa rất phiền phức"
Thu Thiển cau mày nói.
"Lửa? Ta có đây Chu Tự cười thần bí.
Đùng!
Tiếng động vang lên.
Đầu ngón tay hắn xuất hiện ánh lửa.
"Đây là?"
Thu Thiển khá bất ngờ, lửa này lại không phải là thuật pháp.
"Là quyền hành của Thái Dương Thần Chu Tự đáp.
Linh khí chu thiên của hắn còn có hạt giống quyền hành, nơi này thần lực cùng linh khí đều bị áp chế, nhưng quyền hành thì không, miễn cưỡng có thể sử dụng.
"Phù."
Thu Thiển thổi nhẹ một cái, tắt ngọn lửa, môi khẽ mở:
"Vậy tiếp tục đi lên đi, dù sao cũng phải tìm cho được cách để đi ra Trên đường Tiểu Tĩnh vô cùng hiếu kỳ hỏi:
"Chu Tự ca ca từ trong thành tới sao?"
"Trong thành?"
Chu Tự ậm ừ nói:
"Coi như là thế đi, có điều không phải là Lạc Thành các ngươi biết, mà là Thanh Thành, không giống với nơi này của các ngươi"
"Vậy ở quê của Chu Tự ca ca kính bái vị Thần Minh nào?"
Tiểu Tĩnh lại hỏi.
"Cái này..."
Chu Tự suy nghĩ giây lát, cười nói:
"Chỗ chúng ta tương đối tự do, không nhất định phải tín ngưỡng Thần Minh nào. Cũng sẽ không có sự trừng phạt cùng lửa giận của Thần Minh, ban ngày ánh sáng mặt trời chiếu rọi, ban đêm có sao trời...A, gần đây trong thành đã phát triển nhiều, ban đêm cũng ít nhìn thấy sao trời. Bất quá muốn nhìn đi nông thôn vẫn có thể nhìn thấy. Chỗ chúng ta, trẻ con có thể đi học, à, kiểu không đi học là không được ấy, học không tốt còn bị đánh. Mặc dù sinh hoạt cũng cực khổ, nhưng chắc chắn là có cơm ăn"
"Thanh Thành là thần quốc sao?"
Tiểu Tĩnh đầy ngưỡng vọng.
"Thanh Thành là thành phố của con người, không liên quan gì đến Thần Minh hết.
Thu Thiển ở bên cạnh góp lời:
"Thời đại mà chúng ta sinh sống không có Thần Minh thống trị"
"Đúng, đám người kia viết tiểu thuyết đều muốn nghịch thiên thí thần, nông nổi"
Chu Tự phụ họa.
"Đó nhất định là thần quốc" Tiểu Tĩnh kích động nói.
1072 chữ