“Phải đi loanh quanh đây săn bắn kiếm đồ ăn.
Hắn nói.
“Ta...ta sẽ làm"
Tiểu An nhỏ giọng nói.
Minh Nam Sở giết một con lợn rừng, sau đó rửa sạch sẽ đưa cho Tiểu An. Quanh đây có rất nhiều ánh lửa, không cần lo lắng không nướng được.
Sau một hồi, Tiểu An đưa một miếng thịt nướng cho Minh Nam Sở, mong chờ nói:
“Ngươi nếm thử đi"
Cắn một miệng, Minh Nam Sở chỉ gật đầu:
“Rất ngon"
Siêu khó ăn.
Hắn cứ tưởng Tiểu An có kỹ năng về mặt nấu ăn, nhưng phát hiện kỹ năng không ổn lắm. Đương nhiên, hắn cũng ăn hết.
Lúc này hắn lấy điện thoại ra xem, vẫn không có tín hiệu. Cũng may một chút linh khí có thể sạc điện, nếu không điện thoại sập nguồn từ lâu rồi.
Thấy Tiểu An ở một bên tò mò nhìn chằm chằm điện thoại, hắn đưa điện thoại qua, nói:
“Điện thoại, lúc nào ngươi thấy chán thì có thể chơi"
“Có thật là được không?"
Minh Nam Sở gật đầu, Tiểu An mới cẩn thận nhận lấy điện thoại. Chiếc điện thoại dành chuyên dùng để chơi game, bên trong không có thứ gì, cho Tiểu An chơi cũng không hề gì.
Dạy Tiểu An cách chơi một lúc, Minh Nam Sở lại bắt đầu suy nghĩ tình hình hiện tại.
“Thiết lập lại thất bại, cho thấy ta đã đi con đường không thể thiết lập lại, có hai khả năng. Một là không có khả năng đi ra nữa, hai là còn có lối ra khác. Bất kể là khả năng nào thì Tiểu An cũng là nhân vật quan trọng, ít nhất cũng chắc chắn ta không chỉ có một mình"
Đi một mình và hai người đi cùng nhau là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, hai người thì tinh thần ổn định hơn. "A!"
Tiếng kêu đột ngột làm kinh động Minh Nam Sở. Là Tiểu An sợ đến vứt điện thoại xuống đất, nàng nhìn Minh Nam Sở chỉ vào điện thoại rồi lại chỉ vào mình, nói không đầu không đuôi:
“Nó...nó...ta...ta...bị nhốt rồi, nó rất nguy hiểm.
Minh Nam Sở:
"???"
Hắn cầm điện thoại lên mới phát hiện là do camera.
“Đây là camera, không phải ngươi bị nhốt Hắn kiên nhẫn giải thích một hồi, Tiểu An mới hiểu được.
“Thần khí có thể ghi lại mọi thứ?"
Tiểu An nhìn Minh Nam Sở với ánh mắt không thể tin nổi, nói:
“Ngươi là Thần Minh à?"
“Ta là người bình thường, Thần Minh không thèm để ý đến điện thoại.
Minh Nam Sở bất đắc dĩ trả lời.
Lúc này hắn mới phát hiện cô gái vẫn luôn im lặng không lên tiếng, lặng lẽ chịu đựng cả đoạn đường là một cô bé. Tuy rằng cảm thấy có vấn đề, nhưng dáng vẻ nàng thể hiện ra chắc chắ là một đứa trẻ. Còn rất kiên cường. “Nếu có thể, ta sẽ đưa người ra ngoài, sau đó tìm một sư môn cho ngươi.
Minh Nam Sở nghiêm túc nói.
“Sư môn?"
Tiểu An cầm lấy điện thoại với vẻ mặt nghi hoặc.
“Bái sư học nghệ, có một kỹ năng nào đó, ngươi có thể tự nuôi sống bản thân mình.
Minh Nam Sở ngồi trên tàng đá trước Thần Điện, tiện tay ném củi vào đống lửa.
“Bái sư học nghệ? Vậy có thể giảm gánh nặng cho cha mẹ, mua quần áo mới cho muội muội không?"
Trong đôi mắt của Tiểu An mang theo kỳ vọng.
“Có thể, chỉ cần học thật giỏi thì có thể.
Minh Nam Sở cất giọng nặng nề. Nguyện vọng của Tiểu An khiến hắn buồn.
“Ta có vấn đề đã nghĩ rất lâu rồi, tại sao ngươi cứ luôn dẫn theo ta?"
Tiểu An ngồi trên đất lén nhìn Minh Nam Sở hơi căng thẳng.
“Có thể."
Nghĩ đến cả một cái thôn chỉ còn lại một mình Tiểu An, Minh Nam Sở liền thở dài:
“Không bỏ được, hồi nhỏ ta bị bỏ rơi, ta có thể hiểu cảm giác đó.
“Ngươi đúng là người tốt.
Tiểu An cúi đầu chơi điện thoại, câu nói vừa nãy khiến nàng hơi xấu hổ.
“...Nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta lại đi quanh đây xem sao.
"Ừm"
Bên ngoài, mặt trời bắt đầu lặn.
Một đám trẻ con lao chạy điên cuồng, phía sau có hung thú đuổi theo.
“Các ngươi đừng chạy, chạy ra bên ngoài, chỉ cần chạy ra khỏi trận pháp này, thì chúng ta được an toàn” Một cô gái không cao lớn tiếng nói. Mấy chục người các nàng từ trong bóng tối đi ra. Đa số đều là trẻ con, thực lực thấp, không hề có sức đánh trả khi đối diện với hung thú. Cũng may trong số đó có tiên tử nhìn còn nhỏ, nhưng thực tế đã là thành niên rất nhiều năm. Ví dụ như vị chủ trì đại cục này, Thanh Linh Nhi, thiếu cốc chủ Tiên Linh Cốc.
Thanh Linh Nhi, Giai Linh lục phẩm, cao một mét năm mươi mốt, thanh tú đáng yêu, tình tình dịu dàng hòa nhã, có nụ cười ngây thơ tươi tắn. Nàng chỉ huy tất cả trẻ con chạy về phía trước.
Phía sau có yêu thú đuổi theo, nàng có rất nhiều pháp bảo, đã ném ra hơn một nửa mới ngăn được bị chúng tấn công.
Nhưng cứ tiếp tục, các nàng sẽ phải chịu tai họa diệt thân.
Cho đến bây giờ nàng vẫn chưa thể làm rõ tình hình. Đột nhiên bị bóng tối nuốt chửng, đột nhiên được thả ra, đột nhiên bị yêu thú truy đuổi, còn phải chăm sóc một đám trẻ con. Nàng là người mạnh nhất ở đây, nên nàng phải gánh lấy trách nhiệm này. Nàng cũng không biết đến lúc nào thì sẽ ngã xuống, nhưng bờ vai nàng có nhỏ thế nào đi nữa thì cũng phải gánh vác bầu trời này.
Ầm!
Nàng ném một chuỗi phật châu về phía sau, là quà của thúc thúc làm hòa thượng tặng nàng.
Ẩm.ầm!
Ầm...ầm!
Uy lực của phật châu cực lớn, trấn áp cả đàn yêu thú, nhưng chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, cần phải tìm được cứu viện.
Nguy hiểm lần này bắt nguồn từ Lộ Lộ tiên tử đó, nàng khởi động thứ gì đó, Thánh Nữ Ma Đạo muốn ngăn cản nhưng không thể ngăn cản thành công.
Thanh Linh Nhi chỉ biết có vậy.
“Mặc kệ, bảo vệ đám trẻ con này trước đã"
Thanh Linh Nhi lắc đầu mạnh tiếp tục chỉ huy.
Cũng may còn có hai tiên tử có tình hình khá giống nàng, nên mới có thể bảo đảm tất cả mọi người bình an vô sự.
1053 chữ