Tiểu Tĩnh vẫn chạy về phía trước, khi chạy qua sườn núi thì trượt chân ngã, khi nàng nẩng đầu lên thi có hai người mặc áo choàng xám có cánh từ trên trời giáng xuống bao vây nàng. Nàng cầu cứu theo bản năng.
Sau đó họ ra tay trong ánh mắt sợ hãi của nàng.
Không có tiếng động, tất cả cứ xảy ra như thế.
Tiểu Tĩnh nằm trong vũng máu.
Chu Tự đưa tay ra theo bản năng nhưng không có tác dụng, hắn chỉ đang xem lại sự việc của rất nhiều năm về trước. Xem hình ảnh này, hắn nắm chặt nắm đấm, từ khi hiểu chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nổi giận như vậy.
Lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, ban đầu khi cứu Tiểu Tĩnh, tại sao hai con sói xám vây lấy nàng lại mang theo đôi cánh, còn con sói vây bắt Xuân Sinh lại không có cánh. Đối với Tiểu Tĩnh, bọn chúng chính là lang sói.
Sau khi Tiểu Tĩnh ngã xuống, có thứ gì đó sinh ra từ trên người nàng.
Là sợ hãi, là lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, Chu Tự nghe thấy giọng nói hư vô:
“Nỗi sợ hãi trong lòng ngươi, dáng vẻ đáng thương của ngươi, khiến ta bất ngờ đến nơi này. Ngươi rất sợ hãi phải không? Muốn cứu người nhà phải không? Muốn biết thôn của mình đã phạm tội gì phải không? Ta giúp ngươi tranh thủ thời gian đi tìm đáp án nhé. Ngươi rất tò mò ta là ai phải không? Ta là..vị thần cố làm vẻ huyền bí, nhóc con đứng lên, ta giúp người ngưng tụ thành thứ mà bọn chúng muốn tranh đoạt. Chơi đùa Thần Minh trong lòng bàn tay đi. Vĩnh Ám Chi Dạ vì ngươi mà vĩnh hằng, cũng sẽ vì ngươi...mà tiêu tan. Chúc ngươi may mån."
Hắc ám ngưng tụ từ bóng tối, hội tụ trong cơ thể Tiểu Tĩnh, nàng chậm rãi đứng lên, con mắt vô hồn nhìn người áo choàng xám sắp rời đi. Lúc này bóng đêm xuất hiện biến hóa, tất cả thôn dân biến mất, vô số Thần Sứ rời vào tuần hoàn, tinh thần suy sụp chết đi.
Vĩnh Ám Chi Dạ tồn tại mãi mãi như vậy.
Tiểu Tĩnh là Vĩnh Ám Chi Dạ.
Cho đến khi đám người Chu Tự họ đến, mang ánh sáng đến cho Vĩnh Ám Chi Dạ, mang lại ấm no, sự ấm áp, niềm vui, che chở, hy vọng cho Tiểu Tĩnh. Có lẽ nàng không tìm được mình đã phạm tội gì, nhưng nàng có được hạnh phúc mà mình muốn có nhất.
Vĩnh Ám Chi Dạ biến mất, hào quang rơi vào người Chu Tự giống như Tiểu Tĩnh đang ôm họ.
Thu Thiển sững sờ nhìn tất cả, nàng không hiểu về thời đại Thần Minh, nhưng...chưa từng nghĩ là thế này.
“Đừng đau lòng"
Giọng của Tiểu Tĩnh vang lên bên tai họ:
“Nếu không ta sẽ cướp Chu Tự ca ca đấy, cho cô giáo Thu Thiển tức chết"
Thu Thiển vung nắm đấm không thể truyền ra âm thanh.
Họ cứ nhìn mọi thứ kết thúc như vậy.
"Không thể nào, sao lại như thế chứ? Bên trong đã xảy ra chuyện gì?"
Lộ Lộ tiên tử nhìn qua Vĩnh Ám Chi Dạ vốn nên đen nhánh nay lại tỏa ra ánh sáng chói lọi, khó có thể tin vào những gì mình đang thấy.
Quang cực lan rộng vô cùng chói mắt, truyền khắp tứ phương.
Nó còn chói mắt hơn cả mặt trời mọc, còn nóng rực hơn cả lửa thiêu đốt.
Vĩnh Ám Chi Dạ đen nhánh lạnh lẽo nay lại như ánh sáng bình minh đem đến hi vọng.
Điều này không phù hợp với giả thiết, khiến Quang Thủ và Lộ Lộ tiên tử vô cùng kinh ngạc.
Một nguồn sức mạnh đang ngưng tụ, có người đang thao túng Vĩnh Ám Chi Dạ.
"Không thể không thừa nhận rằng giới Tu Chân khác với thời đại thần minh. Vậy mà lại có thể hóa giải tai ương một cách đơn giản như vậy, đây chính là thứ mà ngay cả chư thần cũng không thể làm gì được" Giọng điệu của Quang Thủ có chút nặng nề, hắn do dự mãi rồi mới bắt đầu lùi về hư không: "Vĩnh Ám Chi Dạ hoàn tất, có cường giả đến, trận pháp bên ngoài cùng cũng đang tan rã từng chút một. Ngươi thua rồi, thua một cách triệt để. Bây giờ đi có lẽ vẫn còn kịp, ngươi tự giải quyết cho tốt"
Lộ Lộ tiên tử nhìn chằm chằm Vĩnh Ám Chi Dạ, lại nhìn theo hướng mà đứa trẻ kia chạy trốn. Dù nàng không có cảm giác rõ ràng nhưng vừa rồi người tiến vào trận pháp trong im lặng cũng ngay tại vị trí đó.
"Chờ chút đã"
Lộ Lộ tiên tử cắn răng mà nói, mọi chuyện biến đổi quá lớn, có lẽ thứ nàng muốn đã sắp xuất hiện.
Bỗng nhiên, Lộ Lộ tiên tử sững sờ ngay tại chỗ, thậm chí nàng lùi về sau hai bước trong vô thức.
Từ trong Vĩnh Ám Chi Dạ, có hai ánh mắt đang để ý tới nàng, dường như đang chờ cơ hội đi ra.
"Nguy rồi.
Lộ Lộ tiên tử lấy làm hoảng hốt, nàng cảm thấy mọi chuyện không lành, không do dự nữa mà lập tức quya người rời đi.
Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, nếu đã không nhìn thấy hi vọng lấy được thứ mình muốn thì tạm thời tránh đi trước đã, sau này lại tìm cơ hội.
Tốc độ của Lộ Lộ tiên tử rất nhanh, chỉ mới chớp mắt thôi nàng đã rời Nhàn Nhã Hồ, ra khỏi trận pháp thuộc về nàng.
Vĩnh Ám Chi Dạ vẫn đang co rút lại, người ở bên trong có muốn ra cũng không thể nhanh như thế được.
"Sư huynh sư tỷ, chính là nàng ta.
Đột nhiên có tiếng gào thét vang lên, sau đó ba đạo kiếm quang phóng tới.
"Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông?"
Lộ Lộ tiên tử vô cùng sợ hãi.
Nàng vội vàng thi pháp chống lại ba đạo kiếm quang đó.
1104 chữ