Liễu Bắc Uyển chu môi:
"Nói như vậy chính là tùy tiện cưới một người? Chỉ là đúng lúc là ta?"
"Không"
Tô Trần lắc đầu, trả lời:
"Chỉ là ngươi vào đúng thời điểm đó, khiến cho ta có loại cảm giác cưới một người cũng không lệch khỏi quỹ đạo là một chuyện tốt.
"Nói tới nói lui vẫn là do ngươi nhìn trúng ta"
Liễu Bắc Uyển đắc ý nói.
Tô Trần buồn cười, chợt đổi chủ đề:
"Tiếp tục xem đi, Chu Tự sắp ra tay tiếp rồi, đúng rồi, vừa nãy Chu Tự nói Vịnh Xuân là cái gì?"
"Một loại quyền pháp, nghe tỷ tỷ ta từng nói, Chu Tự rất thường hay xem tivi học võ công, Đàn Chỉ Thần Công, Độc Cô Cửu Kiếm, khi còn bé thường xuyên phá hoại hoa cỏ cây cối xung quanh. Mười mấy tuổi còn đăng trong vòng bạn bè nói Đàn Chỉ Thần Công của mình đại thành, khiến tỷ tỷ ta phát sầu, nếu không phải sinh ra ở Ma Môn, cũng cảm thấy có phải là bế nhầm rồi không."
Liễu Bắc Uyển bắt chước dáng vẻ thở dài của tỷ tỷ nàng, nói.
Tô Trần hiểu ra, trong lòng cảm khái, thì ra là tự học.
...
Sau khi không còn người ngăn cản, Chu Tự đi đến trước mặt Dương Hà.
"Ngươi muốn làm gì con trai ta?"
Dương Hà che chở Thạch Đầu run rẩy nói.
"Đừng hiểu lầm, ta vốn không phải nhắm vào con trai của ngươi, ta đã nói các ngươi đều là quái vật, quái vật không phải nên bị xử lý hết sao?"
Nói rồi Chu Tự ra quyền, muốn đánh trọng thương Dương Hà.
"Đợi đã"
Khi Chu Tự ra quyền đột nhiên có người gọi hắn lại.
Là Thu tỷ.
Thịnh Cẩm Tiên Tử có chút bất ngờ nhìn về phía Thu Thiển, không ngờ rằng vị sư muội này sẽ mở miệng ngăn cản.
Hổ thẹn, nàng không dám.
"Thu tỷ?"
Chu Tự nghi hoặc.
"Đánh phụ nữ không tốt"
Thu Thiển đi đến trước mặt Chu Tự chân thành nói:
"Đánh phụ nữ sẽ bị lên án.
"Vậy..."
Chu Tự vừa định hỏi phải làm sao bây giờ, đột nhiên thấy có quyền trượng vung qua.
Phụt...Máu tươi bắn ra.
Là Thu Thiển cầm quyền trượng gõ Dương Hà một cú ngã xuống đất.
"Phụ nữ..."
Thu Thiển buộc mái tóc dài lên:
"Ta đánh là được"
Thu tỷ thật là tàn nhẫn....tim Chu Tự đập nhanh lên, nhưng mà tay hắn không hề dừng lại, trực tiếp tóm lấy Thạch Đầu.
Lúc này Dương Hà đã ngã xuống lập tức đẩy Thạch Đầu ra, lớn tiếng kêu lên:
"Chạy mau"
Bịch!
Dương Hà bị đá bay ra ngoài, máu tươi phun ra bắn lên mặt Thạch Đầu.
Hắn hoảng sợ nhìn về hai người trước mặt, nhìn mẹ mình cả người toàn máu, cuối cùng gầm lên giận dữ đứng dậy lao về phía Chu Tự:
"Ngươi trả mẹ lại cho ta"
Xoẹt!
Quần áo trên cánh tay hắn rách nát, cánh tay cơ bắp rõ ràng, tấn công Chu Tự.
Ầm!
Nắm đấm của hắn bị Chu Tự giữ lấy, sau đó nhẹ nhàng bẻ một cái, răng rắc một tiếng trực tiếp vặn gãy.
"A~"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, những người khác vô cùng hoảng sợ, đều đang chạy trốn, chỉ có một đứa bé trai vọt ra, ném một hòn đá về phía Chu Tự:
"Ngươi buông Thạch Đầu ra, đồ xấu xa.
Bịch!
Một cước tùy ý, Chu Tự đá hắn bay ra ngoài.
"Đại Tráng, ta liều mạng với ngươi"
Một vị nam tử trẻ tuổi gầy yếu cầm lấy cây cuốc lao về phía Chu Tự.
Nhẹ nhàng phất tay, Thạch Đầu bị Chu Tự ném ra, nện lên người nam tử trẻ tuổi, hai người bay vào trong đám người.
"Một người cũng đừng hòng chạy, già có trẻ có, đều là quái vật"
Chu Tự từng bước từng bước đi về phía đám người đang ở trước mặt.
Tất cả mọi người đều bị sự sợ hãi chi phối.
"Để lại một nửa số người ngăn cản hắn, những người khác vào trong thôn cầm vũ khí."
Một vị tráng hán đứng dậy.
Còn có không ít người già cùng người trẻ đều đứng dậy.
Chu Tự và Thu Thiển đi về phía đám người bắt đầu ra tay.
Một quyền, bịch, xương vỡ vụn, thôn dân bay ra ngoài.
Một cước, tiếng kêu thảm vang lên, thôn dân ngã xuống đất không dậy nổi.
Chỉ trong chốc lát, những người ở lại gần như bị hủy diệt, không thể nào đứng dậy nữa, tiếp tục đi vào chính là thôn.
"Ta vẫn chưa ngã xuống, tuyệt đối sẽ không cho ngươi đi vào"
Tráng hán lúc đầu gian nan đứng trước mặt Chu Tự dang ra hai tay.
Đối với chuyện này, Chu Tự không thèm nhìn hắn lấy một cái, một quyền đánh tới.
Tráng hán nhìn nắm đấm của đối phương, biết đời này của mình phải kết thúc rồi.
Quái vật, người trước mặt này mới là quái vật.
Ầm!
Quyền phong mạnh mẽ đảo qua, tráng hán cho rằng có lẽ mình phải chết, thế nhưng hắn phát hiện có một người còn cao lớn hơn cả mình đang đứng bên cạnh mình.
Hắn dùng thân thể chặn nắm đấm của kẻ địch.
"Ngươi trả mẹ lại cho ta, grừ!"
Tiếng gầm giận dữ của Thạch Đầu vang lên, thân thể đang không ngừng biến lớn.
Sức mạnh cũng càng lúc càng lớn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu Tự, lâm vào điên cuồng.
Bịch!
Hắn vung quyền công kích tới.
Nắm đấm giao nhau, bị đánh lui một khoảng, nhưng vẫn không hề dừng lại một chút nào, tiếp tục tấn công Chu Tự.
Răng...rắc!
Bịch!
Chu Tự bắt lấy cánh tay của hắn, quăng hắn bay ra ngoài.
Trong nháy mắt Thạch Đầu đứng dậy lao tới.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Thạch Đầu không ngừng bị đánh bay ra ngoài, trên người trải đầy máu tươi, nhưng vẫn không dừng lại, muốn đánh bại Chu Tự.
Cuối cùng Chu Tự đánh một quyền xuống, đánh Thạch Đầu vào trong đất, hắn đi tới muốn bổ sung thêm một quyền thật mạnh.
Vù!
Một mũi tên bay từ đằng xa tới, ép Chu Tự không thể không thối lui. Ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là những người khác trong thôn cầm vũ khí đánh tới.
Có người cầm đại đao, có người mang theo cung nỏ, có người cầm khiên chắn tiến về phía trước.
1070 chữ