Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 422: Thứ Đáng Sợ Nhất




Bên ngoài có người nhìn chằm chằm kìa...Hắn vội che miệng Thu Thiển:

"Thu tỷ, ta là người chính trực, không chơi trò chơi này "Ha...ha..."

Thu Thiển cười ra tiếng:

"Ngươi cẩn thận cảm giác ba tia sáng trong tay, ở đó có quy tắc, cũng có thể thấy hình ảnh vòng xoáy. Chiến đấu kết thúc là sẽ không bị theo dõi nữa"

Một lát sau....

Chu Tự:

"..."

Chơi không lại Thu tỷ, yêu đương lại khó nữa rồi.

"Thu tỷ, ngươi có kinh nghiệm yêu đương không?"

Chu Tự hỏi.

"Có chứ"

Thu Thiển cười đáp, không đợi Chu Tự tiếp tục đặt câu hỏi nàng đã nói:

"Ba tháng rồi, tháng tám tháng chín tháng mười năm nay, yêu đương cùng một người giấu ảnh mỹ nữ trong điện thoại, ảnh còn khá là hở hang"

Chu Tự nhẹ thở ra lại rất xấu hổ, nhưng vẫn có hơi hiếu kỳ:

"Thu tỷ thấy những hình kia từ lúc nào?"

"Ngay từ ban đầu"

Thu Thiển bước trên cầu thang nói:

"Lúc đầu muốn xóa, nhưng cảm giác mới quen mà đã như vậy, có hơi quá đáng nên thôi. Lần thứ hai hơi quen thuộc rồi lại lật lại thì phát hiện đã xóa mất rồi, may mà ta còn lưu lại chứng cứ.

Chu Tự:

"...Đó là ảnh mạng, không thể coi là thật, trong nhóm suốt ngày gửi những hình này, đều là một đám người xấu"

Thu Thiển cười ha ha:

"Ta hiểu"

Ngươi không hiểu, Chu Tự phản bác trong lòng.

Bước trên cầu thang, Thu Thiển ở bên tai Chu Tự nhẹ giọng cười nói: "Không cần lo lắng đâu, ta thỏa mãn mọi loại yêu cầu của ngươi, tham vọng chiếm hữu, dục vọng khống chế, khát vọng bảo thủ, cùng quan trọng nhất là trong sạch, tư tưởng cùng thân thể cũng đều như vậy, cho dù là tay, ngoại trừ ngươi, chưa từng có người khác giới nào từng nắm, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có. Yên tâm chưa?"

"Thu tỷ, ta không có khoa trương như ngươi nghĩ vậy"

Chu Tự vội nói.

"Ừm, ta hiểu.

Thu Thiển gật đầu cười ha hả nói.Chu Tự:

"..."

Chốc lát sau, Chu Tự đặt chân lên đồng cỏ tầng thứ hai.

Hắn để ý nhìn phía trước, xác định xem thôn có còn tồn tại.

Nhìn một cái, Chu Tự nhếch miệng, thôn làng lúc này khác với ban đầu, bên ngoài đã có tường vây, phía trên có rất nhiều vũ khí, cũng có người đang canh gác.

"Khác hẳn với lúc trước"

Thu Thiển cũng thấy thôn thay đổi.

"Sư đệ sư muội, đã lâu không gặp"

Một vị tiên tử từ trong rừng cây đi ra, mỉm cười nhìn hai người Chu Tự.

Chính là người quan sát Thịnh Cẩm tiên tử.

"Sư tỷ vẫn luôn ở gần đây? Qua bao lâu rồi?"

Thu Thiển dò hỏi.

"Sáu năm lẻ ba tháng, thật sự là một đoạn trải nghiệm khó quên"

Thịnh Cẩm tiên tử cảm khái nói.

Lựa chọn thật sự, khiến nàng vô cùng kinh ngạc.

Trước đó mỗi lần tiến vào một tầng tháp, vốn không hề có loại cảm giác này.

"Chúng ta chỉ mới qua được vài phút đồng hồ.

Chu Tự đáp.

"Là may mắn cũng là bất hạnh đi"

Thịnh Cẩm tiên tử nhắc nhở Chu Tự:

"Sư đệ phải cẩn thận, Tỉnh Vấn sư huynh đã trở thành thôn dân, thời gian sáu năm này hắn đã thành công tiến vào Nguyên Linh tứ phẩm. Rất thần kỳ đúng không? Đây chính là cơ duyên của chín lần cơ hội. Đương nhiên quan trọng hơn hết, hai quyền của sư đệ, trở thành cơ hội của mọi thứ, để sư huynh có thể đột phá. Bản thân hắn rất muốn cảm tạ ngươi, nhưng là một thành viên trong thôn, phải trấn áp sư đệ"

"Mấy vị sư huynh sư tỷ ở trong thôn, đây không phải là có thể giúp bọn hắn tu chân?"

Thu Thiển tò mò hỏi.

"Không đâu, thân là thôn dân, bọn hắn không thể vận dụng thuật pháp, chỉ khi các ngươi đến mới có thể sử dụng"

Thịnh Cẩm tiên tử giải thích, lại chuyển hướng ánh mắt sang Chu Tự, hiếu kỳ nói:

"Lúc trước tại sao sư đệ lại muốn ra tay với thôn dân?"

"Vì quái vật chỉ có một Thấy đối phương không hiểu, Chu Tự giải thích thêm:

"Thạch Đầu có tư duy của mình, chí ít có lần hắn không muốn giết người. Đại Sơn không phải quái vật lại bị bức thành quái vật. Tất cả quái vật đều là trẻ con, còn sống đều phải chịu ánh mắt khác thường của mọ người, không thể chịu nổi, tinh thần bèn sụp đổ. Bởi vậy quái vật mới được sinh ra"

Chu Tự nhẹ nhàng nói tiếp:

"Cho nên lòng người mới thật sự là quái vật, thành kiến trong lòng người có thể tạo ra vô số quái vật. Đương nhiên, thôn dân cũng không thể xoay chuyển trời đất, cho nên cần một quái vật chân chính, để bọn bọ từ đối lập chuyển sang một đầu chiến tuyến. Mà ta, chính là một quái vật duy nhất đó"

Thịnh Cẩm tiên tử trầm mặc, tự nhiên nàng đã có suy đoán, nhưng vẫn có chút ngoài ý muốn.

"Con người là một sinh vật rất kỳ quái"

Chu Tự nhìn về phía thôn, tiếp tục nói:

"Thành kiến trong lòng người có thể đúc thành vô số quái vật, cùng như vậy, hào quang nhân chính có thể sinh ra vô số anh hùng. Một người có bình thường đến thế nào cũng có một trái tim khát khao trở thành anh hùng, chỉ là chưa được nhen lửa. Ngoại địch sẽ nhóm lửa trong lòng bọn hắn, cũng sẽ để bọn hắn đi nhìn thẳng cái gọi là quái vật trong đồng tộc, khắc phục cùng chấp nhận chứ không phải gạt bỏ. Vì bọn hắn sẽ đối mặt với quái vật thật sự, quái vật trong đồng tộc chính là hi vọng"

Chu Tự từng bước một hướng thôn làng, mặt đất dưới chân hắn run rẩy, ánh sáng đỏ sậm lưu chuyển trên người hắn, hung tính, ác ý, khát máu, khủng bố, tất cả đều hiện ra.

"Hôm nay bọn hắn sẽ nhớ tới nỗi sợ hãi khi bị quái vật chi phối."

Vừa dứt lời, Chu Tự bước một bước, Mê Tung Bộ.

1068 chữ