Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 442: Có Người Cần Nuôi




"Đúng rồi, vừa nãy mới nhận được thông báo của Trình tỷ, nói người dạy thể thuật của Thiên Vân Đạo Tông đã được quyết định rồi. Một vài ngày nữa sẽ tới.

Minh Nam Sở nói.

Nghe vậy, Chu Tự lấy lại tinh thần, hơi phấn khích nói:

"Lợi hại không? So với Hoàng Nham đạo nhân lúc trước, ai lợi hại hơn?"

"Trên lý thuyết thì người Thiên Vân Đạo Tông lợi hại hơn, nhưng Trấn Sơn tông lại là tông môn thể tu. Thuật nghiệp có chuyên môn, nếu như người Thiên Vân Đạo Tông không nghiêm túc bỏ công bỏ sức, có lẽ không bằng Hoàng Thạch tiền bối lần trước"

Minh Nam Sở cân nhắc một lát mới cho ra đáp án.

Có tốt hơn không, trong lòng Chu Tự có chút chờ mong, hắn đã ngấp nghé võ học từ lâu, học thập bát ban võ nghệ được hơn mười năm, một khi đả thông hai mạch Nhâm Đốc, sẽ vô địch thiên hạ.

"Đúng rồi, gần đây ngươi còn dư dả không?"

Minh Nam Sở chợt hỏi.

Chu Tự nắm thật chặt túi, bình tĩnh nói:

"Ta phải nuôi vị hôn thê cùng thân tỷ, không có tiền"

Minh Nam Sở kinh ngạc:

"Tỷ ngươi cũng cần ngươi nuôi?"

"Ngươi nhìn phía trước đi"

Chu Tự chỉ cô nàng nhỏ nhất trong bốn cô gái ở phía trước nói:

"Trẻ con nhà ngươi không cần ngươi phải nuôi sao?"

Nhìn Thánh Nữ Ma Đạo lưng đeo túi gấu, đỉnh đầu búi hai búi tóc bánh bao, Minh Nam Sở lắc đầu nói:

"Nhà ta không có trẻ con"

Chu Tự:

"..."

Mười giờ tối.

Trên phố ăn vặt, Chu Tự và Minh Nam Sở mỗi người cầm một cái gói giấy đựng xiên nướng, ăn thịt xiên, vô cùng hài lòng.

"Thịt xiên ở chỗ này không tồi, nhất là cá mực, đồ ăn ở Thanh Thành đều rất bình thường"

Chu Tự cắn xiên mực nói.

Minh Nam Sở cũng cất điện thoại, tùy ý nhưng mang theo chút xót của:

"Nhưng mà đắt quá"

Hai người đi theo bốn người phía trước dạo phố, người nào mua đồ người nấy trả, đáng ra phải dùng linh thạch, nhưng đầu óc ông chủ tiệm nướng không biết có vấn đề gì không, lại bắt phải dùng tiền bình thường.

Minh Nam Sở vốn cũng không dư dả gì, nhất thời đã tuyết lại còn thêm sương.

Chu Tự thì nhẹ nhàng thở ra.

Hai người dạo phố cũng khá vui vẻ, đi một chút nhìn một chút, thuận tiện mua ít đồ ăn.

"Ngươi chưa từng gặp cô gái nào đẹp hơn Tam lão bản sao?"

Chu Tự tò mò hỏi.

Minh Nam Sở lắc đầu, cảm khái:

"Lúc trước ta tưởng là Hàn Tô đã đẹp nhất tu chân giới rồi, sau này gặp được Tô Thi ta phát hiện ta sai rồi. Khi biết tu chân giới có một số tiên tử cực kỳ ghê gớm, ta lại tưởng rằng người đẹp nhất hẳn là Thiên Vân Đạo Tông Thiên Vân Y Y, hoặc là Dạ Nguyệt Thiên Nữ. Sự thật chứng minh, tướng mạo các nàng cũng coi như tuyệt thế, nhưng còn kém xa Tô Thị"

Dừng một lát, hắn hỏi Chu Tự:

"Ngươi thì sao, có thấy ai xinh đẹp hơn không?"

"Có chứ"

Chu Tự gật đầu không chút do dự, khi Minh Nam Sở đang ngạc nhiên, hắn nói tiếp:

"Thu tỷ đấy.

"??? Vậy sao"

Minh Nam Sở mặt không biểu cảm đáp qua loa.

"A, còn có mẹ của Nguyệt tỷ cũng rất xinh đẹp"

Chu Tự lại nói.

Hai người câu được câu không trò chuyện.

Một lúc sau, điện thoại của Chu Tự kêu lên, Thu tỷ gửi tin nhắn tới:

"Phải về rồi, đến đây đi"

Nhắn lại câu "Tới ngay đây" Chu Tự và Minh Nam Sở cùng đi lên.

Hai người theo đuôi, bốn người phía trước trừ Tô Thi hẳn là đều biết.

"Ngày kia đi làm đừng có tới trễ.

Tô Thi vẫy tay chào từ biệt với mấy người Chu Tự.

Ngươi cứ lo cho mình đi, Chu Tự thầm giễu trong bụng.

Ba vị lão bản về tới chỗ ở của mình, đám Chu Tự cũng đi trên đường.

"Ngày mai chúng ta về thế nào đây?"

Chu Ngưng Nguyệt cưỡi Thực Thiết Thú ăn quýt hỏi.

"Thu tỷ có Thanh Loan, về nhanh lắm"

Chu Tự thuận miệng đáp.

Mấy người Tô Thi có Cửu Thiên Hỏa Phượng Hoàng, tốc độ cũng sẽ không chậm đâu.

Xế chiều ngày mai là có thể đến Thanh Thành.

Đi ra ngoài một tuần, cũng không biết Thanh Thành thế nào rồi, nên trở về xem thế nào.

"Cái này cho ngươi"

Chu Ngưng Nguyệt đưa hạt châu cho Thu Thiển:

"Thứ lão công ngươi muốn"

"Vẫn chưa phải lão công"

Thu Thiển nhận hạt châu đáp.

"Son môi của ngươi cũng lem hết rồi, còn không phải lão công?"

Chu Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn hai người bên cạnh.

Mặt Thu Thiển không biểu cảm, môi hơi bé:

"Ta trời sinh đoan trang, không to son"

Vừa dứt lời, nàng đưa hạt châu cho Chu Tự ở cạnh.

Lúc này giọng Chu Ngưng Nguyệt lại truyền đến:

"Không bao lâu nữa ngươi cũng phải gọi lão công "Tại sao phải gọi lão công?"

Thu Thiển ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt tỷ ở trên lưng Thực Thiết Thủ nói:

"Ta muốn gọi phu quân "Phu quân là cái gì? Ta mới tám tuổi, nghe không hiểu ngươi nói cái gì"

Chu Ngưng Nguyệt mặt không đỏ tim không đập nói.

Thu Thiển:

"Ngày mai Nguyệt tỷ muốn ăn cái gì?"

"Sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, thịt bò hầm khoai tây" Chu Ngưng Nguyệt càng nói càng hưng phấn.

"Cải trắng chua, cải trắng cay, cải trắng chua cay, được Thu Thiển vừa gật gù vừa quyết định, điệu bộ nghiêm túc.

Chu Tự ở bên cạnh nhận hạt châu, không để ý đến tranh luận giữa các nàng.

Phu quân hay là lão công, không phải đều cùng một ý nghĩa sao?

Tự nhiên hắn cũng rất tò mò lúc Thu Thiển gọi hắn như vậy sẽ có dáng vẻ gì, cảm giác với tai, nghe cũng là một dạng hưởng thụ.

Tìm một cơ hội cầu hôn Thu tỷ, phải đặt một chiếc nhẫn. Chu Tự thầm tính toán.

1057 chữ