Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 45: Hơi Bị Đẹp Trai




Bây giờ ta cũng đâu có an nhàn, Chu Tự thầm nghĩ trong lòng.

Bởi vì cha mẹ là nguyên do của trùm phản diện, nên bây giờ hắn rất dễ bị người khác đến gây phiền phức.

Cha nói đã để phòng hộ trên người hắn. Chỉ cần không gây ra phiền phức lớn, thông thường sẽ không có chuyện gì.

Cũng không biết là thật hay giả.

Phiền phức lớn trong lời cha nói thì không có, nhưng những phiền phức nhỏ đều nhắm vào hắn.

Thánh Tử Ma Đạo, vừa nghe đã biết là tên tuổi của một trùm phản diện.

Có rất nhiều người đều đang quan tâm đến.

“Như vậy thôi à?”

Chu Tự có hơi bất ngờ:

“Vậy cũng không có vấn đề gì lớn lắm.”

“Ngươi đồng ý rồi ư?”

Hàn Tô hỏi.

Chu Tự gật đầu.

Chuyện thâm nhập vào nội bộ của kẻ địch thì sao có gì để từ chối?

Nếu có nguy hiểm thì chạy là được.

Không được thì dạy bọn chúng làm người, không có gì đáng ngại.

Biết đâu còn được tăng lương.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã hối hận.

Hàn Tô đẩy đẩy mắt kính, đang thao tác gì đó, sau đó giải thích:

“Vậy tiền lương của ngươi sẽ bị trừ đi 120, tiền mua công pháp.”

Chu Tự:

“……”

120 tiền công pháp, hắn nhất thời cũng không biết là giá rẻ hay là hạ giá.

“Là công pháp gì?”

Hắn tò mò hỏi.

“Trọn một trong ba cuốn Chu Thiên Kình, Tĩnh Thần Khuyết, Mình Linh Công, đều là những công pháp dễ nhất. Có lẽ khá phù hợp với ngươi. Nhưng không phải là bọn ta không cho ngươi cuốn tốt, mà là ngươi mua không nổi.”

Hàn Tô nói.

Chu Tự:

“……”

Cảm giác bị lừa làm khách này.

Cuối cùng hắn chọn Chu Thiên Kinh.

“Vậy ta sẽ giải thích qua về Chu Thiên Kinh cho ngươi, sau đó ngươi thử học thổ nạp pháp, rồi ta sẽ nói cho ngươi biết những việc cần chú ý, ngươi về nhà có thể thử tu luyện được rồi.”

Hàn Tô lấy ra một cuốn sách từ trong ngăn kéo.

Chính là Chu Thiên Kinh, như thể đã sớm được chuẩn bị trước vậy.

Chu Tự chỉ có thể nhận lấy sách, đọc lướt qua rồi sau đó nghe Hàn Tô giải thích.

Sau khi nghe một lượt, hắn phát hiện khá khác với Nguyệt tỷ giải thích.

Nhưng nghĩ lại thì, tuổi tác của Nguyệt tỷ có vẻ lớn hơn một chút, thậm chí còn sắp 30 tuổi rồi.

Giải thích chi tiết hơn cũng là chuyện bình thường.

Hắt xì!

Ở nhà, Chu Ngưng Nguyệt hắt hơi một cái.

“Ta cảm giác như Chu Tự đang nói xấu ta.”

Nàng xoa xoa mũi và nói.

“Người nói xấu Nguyệt tỷ có nhiều lắm.”

Thu Thiển đang cầm quần áo trên đùi nói.

“Đây là quần áo ngươi chuẩn bị cho ngày mai à? ”

Chu Ngưng Nguyệt ngồi trên bàn ăn táo đông.

“Ừ, chắc là hơi bị đẹp trai.”

Thu Thiển gật đầu.

Đây là quần áo nàng chuẩn bị cho mấy ngày này, hầu hết quần áo của nàng đều do nàng tự chuẩn bị.

Có mấy bộ quần áo không dễ mua, nên nàng liền học tự làm.

“Mặc lên ta xem thử đi.”

“Tối nay hãng mặc.”

“Tối nay? Để cho Chu Tự xem à?”

“Dù sao cũng là đóng giả hắn, cũng phải nghe ý kiến của hắn chứ.”

Chu Ngưng Nguyệt nhìn Thu Thiển, gật gật đầu:

“Cũng phải, nên để vị hôn phu thấy đầu tiên. Nhưng mà không phải ngươi vẫn nghĩ đến chuyện 500 tệ kia của hắn sao?”

“Không phải hắn đã nói là hiểu lầm rồi sao?”

Thu Thiển ngẩng đầu liếc nhìn Chu Ngưng Nguyệt.

“Không phải ngươi vẫn luôn không tin sao?”

Chu Ngưng Nguyệt suy nghĩ rồi nói:

“Dù mẫu thân nói hắn chưa từng yêu đương, không hiểu những chuyện như này lắm, càng không có chuyện ra ngoài nói chuyện cả đêm với mấy cô gái lạ. Nhưng cũng không thể không đề phòng, ta thấy vẫn phải xác nhận xem thế nào.”

“Xác nhận như nào?”

Thu Thiển tò mò hỏi.

“Theo như mẫu thân nói, Chu Tự không có mấy kiến thức về tình cảm nam nữ, vậy thì hãy dùng nó để kiểm tra. Tối nay ngươi sang phòng hắn, sau đó thế này…thế kia…không phải là có thể xác nhận rồi sao?”

Chu Ngưng nghiêm túc nói.

Thu Thiển:

“……”

Nàng tìm gần đó, phát hiện không có cốc nước, khó mà hắt ra.

“Nguyệt tỷ định mặc gì vào ngày mai?”

Thu Thiển đổi chủ đề.

Đợi lát nữa ăn cơm bỏ ít thuốc là được rồi.

“Bộ đồ gấu, họ cũng khó mà phát hiện ra ta, hơn nữa còn một quyền một bộ. Mặc bộ đồ lên, ta sẽ là người đẹp nhất trong số Đấu Giả thất phẩm. Tất cả mọi người cộng lại cũng không phải đối thủ của ta. Trung tam phẩm chắc chắn sẽ không có ai đến, đến rồi cũng sẽ rụt rè. Trẻ con đùa nghịch, người lớn nhúng tay vào vậy cha mẹ sẽ ném ánh mắt qua đây. Cho nên trong ngoài Thanh Thành ta đều vô địch.”

Chu Ngưng Nguyệt đứng dậy, tay nắm quả táo đông hào khí cao ngất.

Nàng cắn một miếng táo đông, ghét bỏ nói:

“Táo này chẳng tươi gì cả, hôm nay Chu Tự được phát lương, đợi hắn về chúng ta đi mua mấy quả tươi đi.”

“Nguyệt tỷ định lấy bao nhiêu?”

Thu Thiển hỏi.

“500?”

Chu Ngưng Nguyệt hỏi.

“510.”

Thu Thiển nói.

“Nhiều thế, vậy chúng ta nên giúp hắn làm xong trận pháp, để hắn nhanh chóng thăng cấp. Như vậy hắn sẽ sẵn lòng hơn.”

Chu Ngưng Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất, lại bắt đầu làm trận pháp của mình.