Thực ra trong lòng hắn cực kỳ bình tĩnh, công pháp huyết và công pháp tu dưỡng không có tác dụng với hắn.
Nếu không việc gì gia tộc hắn phải rút vào trong bóng tối. Người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nhưng thứ mà Thánh Tử Ma Đạo tặng thì hắn cũng phải tu luyện, từ chối ma uy thánh tử sẽ chết không có chỗ chôn thân.
Gia tộc họ đã từng sáng tạo ra rất nhiều loại công pháp, nhưng vô dụng...
Cho họ chút lợi ích xong, Chu Tự cũng yên tâm, hắn đặt tay lên cánh cửa, khẽ dùng lực.
Ầm...ầm!
Cửa lớn chậm rãi rung động như tảng đá lăn lộn trong sườn núi. Tiếng ầm ầm vang lên, cánh cửa cũng mở ra theo đó, sau đó bóng tối như quái thú muốn xông ra khỏi cánh cửa.
Ẩm!
Bóng tối đập vào cánh cửa, không thể vượt qua ngưỡng cửa. Nhưng cũng ảnh hưởng đến xung quanh. Đại ĐịaThần Khuyển và Hầu Trầm suýt nữa đánh mất bản thân. Cho đến khi Chu Tự lấy ra Vĩnh Ám Chi Nhận, mới phá tan được bóng tối.
“Các ngươi lui về phía sau, đừng lại gần.
Chu Tự nhìn Đại Địa Thần Khuyển và Hầu Trầm đã hoàn hồn lại nói.
Hai người sợ hãi lui về phía sau, sức mạnh Thần Minh như trăng sáng trên bầu trời, họ chỉ là một chút tinh quang, không chịu nổi một đòn.
Đại Địa Thần Khuyển càng thấy Thần Minh cường mạnh, càng cảm thấy tương lai mình sẽ theo Gia bay khắp Cửu Thiên. Chỉ cần đi theo bên cạnh Gia, chính là thắng lợi của cuộc đời chó. Đợi người của gia tộc đến cũng sẽ được thấy sự vĩ đại của Gia. Đợi mọi thứ bình lặng xuống, nó dùng năng lực mà đại địa ban cho khen Gia một câu với gia tộc:
“Gia của ta thiên hạ vô địch, như mặt trời chói chang lênh láng!"
Lúc này Chu Tự cầm Vĩnh Ám Chi Nhận trong tay, từng bước tiến vào cánh cửa nặng nề. Sau khi hắn đi vào, cánh cửa đóng lại như chưa từng mở ra. Thế nên Hầu Trầm và Đại Địa Thần Khuyển cũng không dám lại gần, chỉ đành yên lặng chờ đợi.
Bóng tối vô biên vô tận. Nhưng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đường xung quanh.
Chu Tự đến nơi này như một luống sáng đâm vỡ bóng tối nặng nề. Con đạo trong tay hắn chém ra một đường trong bóng tối. Cùng với Chu Tự tiến lên từng bước, trên bầu trời cao xuất hiện ánh sao, đi dưới ánh sao giống như đi về tinh không. Bậc thềm dưới chân cũng dần được thay thế bởi tinh không mênh mông, khiến người ta có cảm giác không chân thực.
Một lúc sau, Chu Tự đến dưới bầu trời đầy sao, nhìn thấy phía trước có thần tọa nổi bật giữa trời sao, trên thần tọa là một cô gái mặc váy màu đen ngồi ngay ngắn, cô gái không tỏa ra hào quang nhưng vô cùng rực rỡ.
Nữ Thần Bóng Tối? Chu Tự suy đoán trong lòng.
Lúc này Nữ Thần Bóng Tối cúi đầu nhìn Chu Tự, cuối cùng chuyển ánh mắt sang thanh dao trong tay Chu Tự. Nàng không biết thanh đao này, nhưng thanh đao này cực kỳ bất phàm.
Trầm mặc một lúc, Nữ Thần Bóng Tối mới lên tiếng:
“Bây giờ loài người không cần kính thần nữa rồi sao?"
“Khi Thái Dương Thần gặp được ta, đã bảo ta quỳ xuống, ngươi cần ta quỳ không?"
Chu Tự cắm dựng đứng Vĩnh Ám Chi Nhận bên người, nhìn Nữ Thần Bóng Tối. Lúc này hắn thấy Nữ Thần Bóng Tối nói với vẻ mặt không cảm xúc:
“Thế ngươi có quỳ không?"
Chu Tự nhẹ lắc đầu, trả lời:
“Không"
“Vậy ư?"
Nữ Thần Bóng Tối nhẹ giọng đáp lại, nàng nhìn Chu Tự hồi lâu mới vang lên giọng nói không có tình cảm: “Ngươi đến đây có chuyện gì? Để đánh thức ta hay là các vị thần khác sai khiến ngươi?"
“Đến hỏi người một số vấn đề.
Chu Tự bình tĩnh nói.
Nữ Thần Bóng Tối khác với Thái Dương Thần, có vẻ nàng ngã xuống khá sớm, thậm chí không biết thời đại Thần Minh đã đi qua.
Trầm mặc một lát, Nữ Thần Bóng Tối khẽ gật đầu:
“Ngươi hỏi đi"
“Ngươi ngã xuống có phải do Chúa Tể Vực Sâu gây ra không?"
Chu Tự nhìn về phía thần tọa với vẻ mặt bình tĩnh.
“Đúng"
Nữ Thần Bóng Tối cũng không để bụng nhắc đến cái chết của nàng, chỉ nói:
“Hắn đánh lén ta trong lúc ta tiếp nhận quyền hạn, vì vậy mà ta ngã xuống. Trong lúc đó có người giúp hắn, cho nên ta im hơi lặng tiếng mà ngã xuống. Nếu không phải ngay từ đầu ta đã chuẩn bị đường lui ở đây, có lẽ ta đã bị tiêu tan giữa trời đất từ lâu rồi, nhưng bây giờ ta tỉnh lại, rất có khả năng hắn sẽ lại tìm đến. Tốt nhất là ngươi phải đề phòng, coi ta là kẻ địch, còn có Thần Ánh Sáng, Thái Dương Thần, Thần Gió Bão, Thần Thảm Họa, Thần Cố Lộng Huyền Hư. Trong đó Thần Thảm Họa và Chúa Tể Vực Sâu muốn giết chết ta nhất, có được quyền hạn mà ta giấu ở nơi này. Nếu ngươi muốn thì cũng phải hành động càng sớm càng tốt.
Dưới màn đêm, Nữ Thần Bóng Tối ngồi ngay ngắn trên thần tọa, các ngôi sao làm nổi bật nàng, tỏa vẻ đẹp trống trải cô đơn.
Một lát sau, Chu Tự chậm rãi lên tiếng, có lòng tốt nhắc nhở nói:
“Có lẽ toàn bộ những vị thần mà ngươi nói đã ngã xuống rồi.
Thấy Nữ Thần Bóng Tối tỏ vẻ mặt kinh ngạc, hắn tiếp tục nói:
“Xem ra sau khi ngã xuống, ngươi không biết thế giới đã xảy ra chuyện gì, thời đại Thần Minh..kết thúc rồi"
Nghe vậy, Nữ Thần Bóng Tối sững sờ tại chỗ, ngay cả ánh sao xung quanh nàng cũng đột ngột mất đi sức sống. Một lát sau nàng mới trở lại bình thường, nhẹ nhàng nói:
“Vậy ư"
“Sáu cánh cửa ở đây, các ngươi để lại từ lúc nào?"
Chu Tự lại hỏi.
Tuy rằng rất hiếu kỳ với Thần Cố Lộng Huyền Hư mà Nữ Thần Bóng Tối nhắc đến, nhưng hắn vẫn phải xác định một số điều cơ bản trước.
1133 chữ