Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 497: Có Cái Này Sẽ Đi Nhanh Hơn




Nghe vậy, Đông Húc tỏ vẻ mặt kinh ngạc, hắn có ngu xuẩn đi nữa thì cũng có thể nghe hiểu, người trước mắt truyền công pháp cho hắn. Nguyên linh tứ phẩm thực sự có tư cách này, nhưng kể cả công pháp Đạo Tông Thiên Vân là do mình sáng tạo, thì cũng không thể tùy tiện như vậy chứ?

Rất nhanh, hắn hiểu ra, chỉ cần không phải là công pháp quá cao thâm, có lẽ không sao. Nhưng hắn vẫn muốn phản bác một câu, mình vốn là kiếm tu mà.

Cùng lúc đó, Đông Húc kinh hãi phát hiện không gian xung quanh đang chấn rung, một đạo kiếm ý đến từ hư không, rồi lại xoay chuyển về hư không, dường như đang cộng hưởng với nó, vô cùng huyền ảo.

Cảnh tượng đột ngột này khiến Đông Húc mở to hai mắt, khiếp sợ vô cùng. Công pháp này còn huyền ảo hơn công pháp của một số tiền bối tông môn của họ.

Lý Lạc Thư nhìn Đông Húc một cái nói:

“Bắt đầu rồi, ngươi nhìn rõ đây. Đông Húc gật đầu theo bản năng, hai ngón tay của Lý Lạc Thư thành kiếm, lay động lĩnh vực hư không, giọng thấp mà không trầm:

“Ngự kiếm chín ngàn dặm.

Vù!

Lập tức Đông Húc cảm thấy cơ thể đang di chuyển, lại cảm thấy mình không di chuyển. Hư không ở dưới chân hắn, trời đất trong mắt hắn, vạn vật đang lùi lại, hắn có sự hào hùng chí khí đột phá chân trời. Hắn cảm giác mình như một thanh kiếm, có thể chém kẻ địch khắp trời đất, có thể xuyên quá khứ, hiện tại và tương lai.

Hắn mặc sức ngao du thiên địa.

Đây là...thuật ngự kiếm?

Không, đây là đạo.

Lúc này Đông Húc kinh hãi phát hiện, mình đã sai quá đáng, Lý Lạc Thư không truyền cho hắn thuật pháp, mà là...đạo pháp.

Lập tức hắn buồn cười với suy nghĩ vừa nãy, càng thấy toát mồ hôi với lời định phản bác.

Lý Lạc Thư nói hắn thực sự là một kiếm tu, không phải là chê bai hạ thấp, mà là một câu khen ngợi. Có thể được người như này nói một câu “thực sự là kiếm tư”, chắc chắn là vinh dự đặc biệt.

“Nhìn rõ chưa?"

Bỗng nhiên giọng của Lý Lạc Thư vang lên lần nữa.

Khi Đông Húc lấy lại tinh thần, hắn vẫn ở không trung, giống như chưa từng di chuyển.

“Học được rồi thì đi lại giữa Đạo Tông Thiên Vân và Thanh Thành thuận tiện hơn rất nhiều.

Lý Lạc Thư tùy ý nói.

Sau đó hắn ngự kiếm bay về Đạo Tông Thiên Vân.

Đông Húc nhìn hắn rời đi, cảm thấy mình nhìn thấy tương lai của kiếm đạo.

Tương lai của kiếm đạo không ở Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông, cũng không ở Đạo Tông Thiên Vân, mà là ở Lý Lạc Thu.

Cùng thời, thực sự có người có thể sánh được với hắn về kiếm đạo không?

“Ồ, đúng rồi, đừng nói là ta dạy nhé"

Lý Lạc Thư truyền âm đến.

Đông Húc nhìn về hướng Lý Lạc Thư cung lính lễ bái. Sau này không đưa đồ chuyển phát nhanh của họ cũng không được. Sự tin tưởng nặng nề này chỉ có thể do hắn gánh vác.

Trong rừng cây, Chung Hổ đứng dưới tàng cây nhìn ra xa.

Bên đó là Thâm Uyên Chi Thành, tương truyền chính là thành phố của Thần Minh, bọn hắn cũng muốn đi vào thăm dò xem sao.

Nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại, con đường tu chân vốn không bằng phẳng, đi vào không chết có lẽ chính là cơ duyên to lớn.

Cơ hội lần này khó mà có được.

Nơi có liên quan đến Thần Minh như thế này, về lý luận chỉ có lão tiền bối mới có tư cách tiến vào.

Nhưng vì chuyên gia Ma Đạo, tiền bối mạnh nhất có thể đến gần nơi này chỉ có Nguyên Linh tứ phẩm.

Mặc dù là địa bàn của những người này nhưng được cái ít người, đám tiểu bối bọn hắn này ít nhiều cũng được lợi.

Mà người có thể giao tranh cùng lão tiền bối có lẽ chỉ có những thiên chi kiêu tử kia.

Thiên Vân Đạo Tông Thái Cực phong Ân Chí Viễn, Thiên Vân chủ phong Thiên Vân Y Y.

Đại tiểu thư Thiên Hạ Nhất Kiếm tông Hạ Vũ Trúc.

Đại sư huynh Tiên Linh cốc Thiên Minh Lâu.

Người đứng đầu Long Đường của Thập Nhị Tịnh Đường, Long Bồng.

Thiên kiêu Ma môn Ma Kiếm Không Minh.

Từng cái tên thiên kiêu hiện lên trong đầu Chung Hổ, cường giả lần này cạnh tranh cực kỳ ác liệt, bọn hắn chưa từng có ý định xâm nhập.

"Chung sư huynh, ngươi nói bọn Hồ Dương thật sự dám đối địch với Thánh Tử sao?"

Bạch Cẩm ngồi trên cây vuốt ve chú chuột bạch trên mu bàn tay, cười dịu dàng.

"Bọn hắn không ngốc, nhưng đồng hành cùng bọn hắn quả thực nguy hiểm, nhân lúc cãi lộn tách ra khỏi bọn hắn trước, chí ít có thể thoát khỏi trung tâm vòng xoáy, chúng ta khác bọn hắn, chính là đã tận mắt thấy Thánh Tử đáng sợ như thế nào"

Chung Hổ tựa trên cây bình tĩnh nói.

"Vậy à, ta còn tưởng rằng sư huynh không e ngại đám tiền bối sau lưng bọn hắn tí nào"

Bạch Cẩm vẫn giữ nụ cười, dịu dàng nói:

"Dưới tình huống ta không biết rõ tình hình, còn có thể cùng sư huynh đi ra, nguy hiểm phải nói là lớn, sư huynh có cảm động không?"

Chung Hổ lạnh nhạt nhìn về phía Bạch Cẩm, thấp giọng nói:

"Thủ đoạn này của sư muội có tác dụng với ta sao? Tu vi mới là trên hết, bàng môn tà đạo chung quy cũng chỉ là bàng môn tà đạo:

"A, sư huynh thật vô tình"

Bạch Cẩm cũng không tức giận, nhìn về phía Thanh Thành nói:

"Sư huynh cảm thấy Thánh Tử có ra tay không?"

"Tối hôm qua Hồ Dương đã động thủ, Thánh Tử có xuất thủ hay không tối nay khắc biết, ngày mai hắn nhất định sẽ tiến vào Thâm Uyên Chi Thành, cũng chỉ có hôm nay rảnh tay"

Chung Hổ nói, vẻ mặt nghiêm túc.

Bạch Cẩm gật đầu.

"Các ngươi xác định đêm nay Thánh Tử sẽ ra tay?"

Giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau.

Hai người kinh hãi.

1080 chữ