Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 504: Quy Củ Cũ




Cùng lúc đó, ánh sáng đỏ sậm kia bắt đầu di động, theo hành động của hắn, Chư Thiên Ma Thần di động theo, như nhìn Vương Giả mà hành động.

“Ma đạo? Hiện ra từ tùy tâm, đi ra từ ý niệm, trên có thể hái sao trời, dưới có thể trấn Cửu Châu. Lập thân giữa trời đất, không chịu nhục, không khuất phục. Đây là Ma Đạo"

Giọng đọc kết thúc, Chu Tự cầm Phá Thiên Chiến Kích trong tay, từng bước một đi đến trước mặt Hồ Dương, mỗi bước hắn đều có thể tạo nên Ma Thần cộng hưởng, thiên địa chấn động.

Khi văn thư kết thúc, nhảy lên một cái, từ trên cao nhìn xuống nhìn Hồ Dương, nói khẽ:

“Thôn Thiên Diệt Địa"

Hô!

Phá Thiên Chiến Kích vung lên, Ma Đạo chân ý hội tụ, Chư Thiên Ma Thần nhìn chăm chú, hung thú Phá Thiên hưng phấn vô cùng.

Lúc này ma ý ngập trời, hung ý hội tụ, Thôn Thiên Diệt Địa.

Một kích này vung đến chỗ Hồ Dương.

Hồ Dương đã Giai Linh cấp bốn bị Ma Đạo chân ý áp xuống, căn bản không thể động đậy.

Sợ hãi chiếm cứ tất cả, hắn nhìn qua Chu Tự muốn cầu xin tha thứ, nhưng há miệng lại không cách nào nói ra tiếng.

Đây chính là uy áp của Thánh Tử Ma Đạo, ma uy vô cùng, không cho nghi ngờ.

Hắn dùng sinh mệnh để chứng minh tất cả.

Oanh!

Tiếng vang rơi xuống, Hồ Dương nhắm mắt lại.

Ầm!

Chiến kích đập xuống, Hồ Dương vỡ vụn, sức mạnh cũng theo đó khuếch tán, ánh sáng đỏ sậm quét ngang mọi nơi.

Bốn người phía sau bị lực lượng lướt qua, cho dù họ có phòng ngự, nhưng tất cả phòng ngự lại như pha lê, vỡ vụn tan rã.

Hô!

Ầm!

Bốn người bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi.

Vì Thánh Tử đứng ngay trước mặt họ, uy áp Ma Đạo trấn áp tất cả.

Họ khó mà động đậy.

Hồ Dương chết, chỉ mới vừa đối mặt, vừa bắt đầu đã kết thúc.

Hiện tại khu rừng như vùng đất của Chư Thiên Ma Thần, người ở trung tâm chưa nói gì, Ma Thần vẫn đang chờ đợi lắng nghe ma ý.

Yên tĩnh im ắng.

Trán Ma Kiếm Không Minh rịn ra mồ hôi lạnh.

Một kích vừa rồi, hắn ngửi được mùi vị của tử vong.

Thánh Tử...

Có khả năng vượt cấp?

Ý tưởng này làm tim hắn kinh hoảng không thôi, hắn lấy thái độ bề trên tới đây xem chiến, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ trở thành bên yếu thế.

Lúc này Chu Tự nhìn chằm chằm mặt đất, Phá Thiên Chiến Kích tạo nên trên mặt đất, trong hố chỉ có một vũng máu.

Hồ Dương cứ như vậy ở lại nơi này.

“Hắn hẳn là chết cũng không tiếc nhỉ?"

Chu Tự nghĩ thầm.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía bốn người khác, mặt không chút thay đổi nói:

“Hồ Dương không thể giữ lại thi thể, cứ chôn như vậy có chút tịch mịch. Các ngươi có muốn suy nghĩ chút biện pháp hay không?"

Giọng nói vừa kết thúc, ma ý phun trào.

Ẩm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Bốn người bị Ma Đạo chân ý càn quét, một lần nữa trọng thương, thân thể vỡ vụn máu tươi tung tóe khắp nơi.

E ngại, hoảng sợ, lạnh người.

Đối mặt Thánh tử đáng sợ như vậy, lòng họ mang đại khủng bố, không thể nói rõ, không dám chống cự.

Nhưng lời của Thánh tử là để họ chôn cùng Hồ Dương sao?

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng bốn người lạnh một nửa.

Họ thầm mắng mình ngu xuẩn, tại sao lại muốn tới chất vấn Thánh tử?

Tri Âm tiên tử hối hận không thôi, nếu nghe sư đệ cũng không trở thành như thế...

Sư đệ?

Trong lúc nhất thời nàng nhớ tới sư đệ nói tới tình cảnh gặp phải, đây không phải giống y đúc với nàng sao?

Dâng lên máu thịt, có thể cầu một chút hi vọng sống.

Cuối cùng nàng cũng hiểu ra ý tứ của những lời này, nhưng đời này nàng không muốn lại hiểu ra.

Răng rắc.

Tri Âm tiên tử cắn răng kéo xuống một tay, quỳ một gối xuống, đưa cánh tay dâng lên:

“Lục Dục giới Tri Âm, nguyện ý dùng một tay giúp Hồ Dương bổ sung thân thể, xin Thánh tử cho phép"

Chu Tự nhìn chằm chằm Tri Âm tiên tử, nghĩ thầm Ma Đạo quả thật là Ma Đạo, mỗi kẻ đều có bản tình thật như vậy.

Lần sau cứ yêu cầu họ như vậy.

Hắn thu chiến kích lại, bình tĩnh nói:

“Chuẩn"

Lời vừa ra, Tri Âm tiên tử vui mừng, trốn được một kiếp.

Răng rắc!

Răng..rắc!

Răng rắc!

Còn lại ba người, một người cắt tay, hai người cắt chân, cùng đưa lên tứ chi.

Người Thiên Ma Điện lấy ra một miếng thịt, sung làm thân thể.

Về phần thịt lấy ở đâu...

Mọi người biết rõ trong lòng, không có chế giễu, nhiều hơn chính là may mắn và cảm kích.

Chu Tự cúi đầu nhìn thân thể trong hố, suy tư chốc lát nói:

“Thiếu cái đầu nha Bốn người lại thấp thỏm lo âu.

Song lần này làm họ ngoài ý muốn chính là Thánh tử cũng không nhìn về phía họ.

“Từ lúc bắt đầu đã cảm giác có người nào đang rình coi ta Chu Tự quay đầu nhìn về nơi xa.

Hắn vừa nhìn, Chư Thiên Ma Thần cũng đưa ánh mắt qua, hung thú Phá Thiên còn hóa thành ánh sáng đỏ sậm dũng mãnh lao tới.

Oanh!

Lực lượng vô hình va vào nhau.

Ma Kiếm Không Minh thầm kêu không tốt.

Mình bị phát hiện, đồng thời Thánh tử muốn cái đầu trên cổ hắn.

Ma Thần nhìn chăm chú, hung thú nhìn chằm chằm, làm tinh thần Ma Kiếm Không Minh hơi không tập trung.

Ma uy khủng bố, ngay cả hắn cũng không thể hoàn toàn chống cự.

“Phá Thiên Ma Thể đỉnh cao, Ma thể chân chính, ta có thể cảm giác thân thể ta đang run rẩy. Xung quanh mọi thứ đều đang vặn vẹo, lộ ra khát máu, ta bị áp chế, không nhất định có thể thắng. Làm sao bây giờ?"

Ma Kiếm Không Minh hối hận, hắn không nên tới.

1124 chữ