Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 507: Hội Tụ




Vứt hạt táo vào thùng rác, Chu Ngưng Nguyệt mới nói:

“Ngươi nghỉ hè mà nên ta một mình rất nhàm chán"

Chu Tự kinh ngạc, thầm nghĩ Tam lão bản này lại rất có trách nhiệm.

“Sau đó thì sao? Ta nhớ là sau đó Tô Thi vẫn đến rất thường xuyên.

Thu Thiển tiếp tục hỏi.

“Đến chứ, nhưng không còn học hành ngoan ngoãn nữa, thỉnh thoáng còn muốn diệt Thánh Nữ ta đây. Nhưng ở Ma Tu Địa Giới bị người ta bắt nạt thì sẽ chạy đến tìm Thánh Nữ ta, nhớ lại thấy rất đáng yêu.

Chu Ngưng Nguyệt lấy quả quýt bên cạnh, vừa lột vỏ vừa nói, ăn một miếng lại đưa cho Chu Tự rồi nói tiếp:

“Sau này trưởng thành thì phát hiện ngày càng vô dụng nhưng cũng càng ngày càng đẹp ra. Sau này trùng hợp gặp được đám người Hàn Tô kia thì đi theo họ. Đã nhiều năm rồi.

Chu Tự gật đầu, tam lão bản cũng không dễ dàng gì.

Thời thơ ấu không có tỷ tỷ cũng không phải chuyện gì xấu, Tam lão bản cũng chịu khổ vì hắn.

“Chúng ta nên xuất phát thôi, trước tiên ăn sáng đã"

Thu Thiển nhìn đồng hồ rồi nói.

Hiện giờ là 6:20.

Hôm nay, mọi người đều có thể vào trong sau tám giờ sáng.

Sau khi tiến vào, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh của mình.

“Có cách Thanh Thành một khoảng, đến lúc đó ta xem có thể vận dụng quyền trượng không, nếu như có thể thì sẽ dễ xử lý hơn nhiều"

Thu Thiển ngồi trên bàn cơm nói.

“Khoảng cách hơi xa, có lẽ chỉ có thể dùng một chút.

Chu Tự tưởng tượng Chu Ngưng rồi suy đoán.

Nguyệt cắn đũa, suy nghĩ rồi nói:

“Khoảng cách này vẫn có thể sử dụng, nhưng sau khi vào thành thì khó nói lắm.

“Mục đích chủ yếu của chúng ta lần này là gì?"

Chu Tự hỏi.

“Tìm ra thân thể Chúa Tể Thâm Uyên rồi hủy đi?

Chu Ngưng Nguyệt thành thật nói.

Chu Tự gật đầu, hắn có dùng Hắc Dạ quyền bính, nữ thần Hắc Dạ cũng ở đây nên quyền bính cũng nhiều hơn hắn một phần.

Đối mặt với Chúa Tể Thâm Uyên là chuyện sớm muộn, đáng tiếc vẫn chưa tìm ra được nhược điểm của Chúa Tể Thâm Uyên.

“Đúng rồi, ta vừa nhận được một tin tức nói Thánh Tử Ma Đạo đang ở Thanh Thành học tập, hơn nữa vẫn còn trẻ tuổi yếu ớt, không đúng với tin đồn, cũng không lợi hại như vậy. Ai nấy đều nói rất có bài bản, thanh danh của ngươi giảm xuống rồi.

Chu Ngưng Nguyệt nói.

Chu Tự nhíu mày, càng yếu thì phiền phức của hắn càng nhiều.

“Xảy ra chuyện gì rồi? Chuyện tối hôm qua ư?"

Thu Thiển hỏi.

“Chắc là vậy?

Chu Tự bình tĩnh nói, thực ra hắn rất để ý đến việc liệu lịch sử đen tối thứ hai của mình có bị đào lên không.

Nếu có thì...Muốn thể hiện uy thế của Ma Đạo thì cứ tìm bọn hắn nói chuyện tâm sự.

Truyền ra cả lớp cũng được, hắn cũng không quan tâm.

Tốt nghiệp xong cũng đường ai nấy đi, chụp một tấm ảnh tốt nghiệp rồi tản ra, gần như chính là vĩnh biệt.

Phiền phức nhưng cũng là cảm thấy may mắn.

Nhưng Tu Chân Giới thì khác, mọi người đều có trí nhớ tốt, sống lâu, phải chịu đựng bao lâu mới có thể chịu được lịch sử đen tối.

Có thể vượt qua đối phương hay không cũng là một chuyện khác.

Bảy giờ, Chu Tự nhìn Nguyệt tỷ bỏ tất cả trái cây vào trong cái ba lô nhỏ.

Hôm nay Nguyệt tỷ đeo vớ dài qua đầu gối, mặc váy xếp li, thân trên mặt áo sơ mi đơn giản cùng với áo khoác xanh trắng.

Trên đầu vẫn là hai cái bánh bao hấp như trước, trên vai đeo túi gấu nhỏ.

Đôi mắt to tròn nhìn Chu Tự, thuận tay đưa ba lô ra rồi nói:

“Giúp ta đeo túi ra sau lưng"

Chu Tự nhìn chằm chằm Nguyệt tỷ, nhận lấy túi rồi bỏ vào trong túi gấu trên lưng:

“Nguyệt “Chưa đến lúc, lúc nào nguy hiểm thì mặc"

tỷ không mặc bộ đồ gấu nhỏ à?"

Chu Ngưng Nguyệt đưa lưng về phía Chu tự rồi nói.

Giúp Nguyệt tỷ chuẩn bị kỹ càng xong, Chu Tự nhìn về phía Thu tỷ.

Thu tỷ ăn mặc khá đơn giản, là bộ đồ bình thường phù hợp vận động tay chân.

Cũng là áo khoác màu xanh trắng.

“Có được không?"

Thu Thiển giơ hai tay lên hỏi Chu Tự.

“Có động thủ được không?"

Chu Tự hỏi.

Thu Thiển đá chân mấy cái, trường kiếm xuất hiện trong tay, vung lên mấy lần rồi cười nói:

“Rất thoải mái, đến lúc đó còn có khăn che mặt, không ảnh hưởng đến việc động thủ"

Chu Tự gật đầu, có thể động thủ được là điều quan trọng nhất.

Hắn cũng thử vung tay đá chân, sau khi không có vấn đề gì thì ba người xuất phát, tiến về Thâm Uyên chi thành.

Ngoài Thâm Uyên chi thành, Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng đứng sừng sững giữa không trung, nhìn từng người đi đến ở xung quanh.

“Có rất nhiều người đến, nhiều hơn dự kiến không ít, xem ra mọi người đều rất hứng thú với nơi ở của Thần Minh"

Hình Ngọ vừa cười vừa nói.

“Đó là họ chưa từng trải qua thời đại kia, khụ khụ.

Mãn Giang Hồng nhẹ nhàng nói, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

“Cũng đôi khi ta rất bội phục một số người Ma Đạo, không biết hôm nay ma môn Thanh Long có đến không"

Hình Ngọ cười nói.

Mãn Giang Hồng ho nhẹ hai tiếng:

“Không có khả năng"

“Ta cũng nghĩ vậy.

Hình Ngọ khẽ gật đầu, chợt nhìn về phía dưới rồi nói:

“Đám người Tô sư muội tới rồi, tiểu nha đầu Thiên Vân Y Y này cũng tới rồi.

Lúc này hai người Hình Ngọ nhìn về phía xa, bên đó có một tiên tử bước từng bước về phía Thâm Uyên Chi Thành.

Mỗi một bước đều có hoa sen hiện ra.

1119 chữ