"Thơm quá"
Chu Tự hít hà "Trên người Thu tỷ thơm thật, rất dễ chịu. "Mùi dầu gội đầu?"
Thu Thiển hít hà cổ tay áo nói:
"Hay là mùi nước giặt quần áo? Hoặc là sữa tắm?"
Chu Tự lắc đầu:
"Đều không phải, là một thứ mùi rất nhạt, nhưng rất dễ chịu. Trừ trên người Thu tỷ, ta chưa từng ngửi thấy ở mùi nước giặt quần áo hoặc là sữa tắm "Lần trước ngươi nói, ta cũng bảo Nguyệt tỷ ngửi rồi, nàng bảo là mùi thơm rất bình thường. Hỏi sư phụ, sư phụ cũng không nói trên người ta cùng không có mùi thơm gì đặc biệt.
Thu Thiển nói.
"Vậy có phải hay không chỉ có ta mới có thể ngửi thấy?"
Chu Tự hỏi dò.
"Hả?"
Thu Thiển lui lại một bước kinh ngạc nhìn chằm chằm Chu Tự.
Đừng có trên mặt viết đầy chữ "Đồ hạ lưu" nhìn ta, trong lòng Chu Tự bất đắc dĩ.
Phi~ Thu Thiển che miệng bật cười, khẽ nói:
"Ta đã tra rồi, có lẽ đúng thật là chỉ có ngươi mới có thể ngửi thấy"
"Là tại sao?"
Lần này đến phiên Chu Tự mờ mịt.
"Tự ngươi đi tìm hiểu là biết"
Thu Thiển quay đầu đi không nhìn Chu Tự.
Bộp! Bộp!
Có tiếng bước chân từ một cửa khác đi ra.
"Có người tới rồi, lại còn không ít Chu Ngưng Nguyệt đứng lên nhắc nhở.
Căn phòng trống rỗng, ngoại trừ có kê thêm một cái bàn thật dài ra cũng chỉ có ba người Chu Tự cùng Hoa Đấu đã hoá nhỏ.
Nó chỉ cao nửa mét, ghé vào bên cạnh Chu Tự, ra vẻ lười nhác.
Tiếng bước chân truyền đến từ xung quanh, nó làm bộ mắt điếc tai ngơ.
“Có nhiều cửa đều có, không biết là đám người thế nào.
Chu Ngưng Nguyệt đi đến bên cạnh Hoạ Đấu, ngồi lên lưng nó.
Với chuyện này, Hoạ Đấu chỉ liếc mắt một cái, âm thầm chấp nhận.
Thấy Hoạ Đấu không hề bài xích, Chung Ngưng Nguyệt lấy một viên linh thạch ra đưa đến trước mặt nó rồi nói:
“Cho ngươi làm lễ vật này.
Linh thạch ở phía trước, trong đôi mắt lười nhác của Hoạ Đấu cũng ánh lên chút tinh quang, nó một miếng cắn gọn viên linh thạch, hơi chuyển mình, để Chu Ngưng Nguyệt ngồi thoải mái hơn chút.
“Khó mà tưởng được, các ngươi đã gặp phải loại đãi ngộ phi nhân tính nào vậy"
Chu Ngưng Nguyệt giật mình nói.
Hoạ Đấu hơi chua xót, ánh mắt ngập nước nhìn lên thiếu nữ ở trên lưng, dường như gặp được tri kỷ vậy.
Cộp...Cộp!
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, Chu Tự nghe thật cẩn thận rồi nói:
“Xem ra ở mỗi cửa đều có người đang đến, vậy cũng tốt, lúc diệt quái cũng tiện hơn chút ít.
Vừa mới dứt lời, hắn đột nhiên lại lên tiếng:
“Nguyệt tỷ, ngươi nói xem, liệu chúng ta vào thành thì Chúa Tể Thâm Uyên có nhanh chóng trở về hay không?"
“Chắc chắn là có, hơn nữa trận pháp của nơi này còn có tác dụng hấp thu năng lực, ta đoán do lượng quái cùng cấp là vì cung cấp năng lượng thức tỉnh cho Chúa Tể Thâm Uyên. Cho nên càng vào nhanh thì càng tốt, nhân lúc hắn còn chưa tỉnh lại, mang thân thể hắn ra ngoài để tặng cho sư phụ ngươi làm lễ gặp mặt"
Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn Chu Tự rồi nói, dừng một chút nàng lại bổ sung:
“Nếu sư phụ ngươi không cần thì có thể cho cha ngươi cũng được, dù sao chúng ta cũng không thể giữ lại"
“Thân thể của Thần Minh, đại khái thì chúng ta không thể phá hỏng được.
Thu Thiển giải thích.
Chu Tự vốn còn đang mơ hồ vì sao phải tặng cho người khác, nháy mắt đã hiểu ra.
Đúng vậy, dù Thần Minh có suy yếu cũng vẫn là Thần Minh.
Một kẻ phàm nhân như hắn không có khả năng trấn áp.
Hay là muốn trông cậy vào mấy cái bắp đùi không chịu trợ giúp đây.
Đều qua rồi, không phải chuyện của đùi lớn thì cũng là chuyện của đùi lớn.
“Họ đến rồi"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Lời vừa dứt, một nam tử trẻ tuổi đi vào từ một cánh cửa, trong miệng hắn còn ngậm một cọng cỏ đuôi chó, trong vừa thoải mái lại tuỳ ý.
“La Tiểu Phong của Thiên Ảnh tông"
Chu Ngưng Nguyệt đứng lên nhìn đối phương rồi nói.
"Hu?"
La Tiểu Phong nhíu mày, nhìn xung quanh, cuối cùng dừng mắt ở trên người Hoa Đấu, lúc này mày mới giãn ra, cười nói:
“Ta nói mà, yếu như vậy sao mà vào nơi này được, hoá ra là nhờ có một con linh sủng có thực lực không tồi"
Lúc này, có hai người đi ra từ cửa đá bên cạnh La Tiểu Phong.
Có người vừa mới đến đương nhiên sẽ thu hút tầm mắt của tất cả mọi người.
Vừa trông qua, Chu Tự thấy hai người, một nam tử mới hơn hai mươi tuổi cùng một nữ tử có khí chất siêu phàm.
Quanh thân nàng ta như có hoa sen nở rộ, mỗi một bước chân đều như đạp lên hoa sen mà đi.
Từng bước sen nở.
“Ân Chí Viễn? Không ngờ có thể gặp được ngươi ở đây, khiến ta lập tức cảm thấy thật ghê tởm"
La Tiểu Phong tỏ vẻ đầy chán ghét.
Hai người này có ân oán gì sao? Chu Tự tự hỏi thầm, cùng lúc đó hắn nghe thấy Nguyệt tỷ giới thiệu:
“Ân Chí Viễn của Thiên Vân Đạo Tông, Nguyên Linh tứ phẩm, thực lực vô cùng lớn mạnh, người bên cạnh chính là Thiên Vân Y Y, thiên phú kinh người, là Trận Linh ngũ phẩm, chỉ cách tứ phẩm có một bước nữa thôi.
“Nguyệt tỷ biết rõ đến vậy sao?"
Chu Tự có hơi tò mò.
Với Ma đạo, Nguyệt tỷ quen biết rất nhiều người, nhưng Đạo tu nàng lại không biết được mấy người.
Liếc Chu Tự một cái, Chu Ngưng Nguyệt ghét bỏ nói:
“Nguoi tưởng là ai cũng giống ngươi sao, đến bậc này rồi mà vẫn chẳng có chút kinh nghiệm nào? Đương nhiên phải điều tra những người nổi tiếng một chút chứ, thế nhưng có một số người không nổi danh như thế, chỉ đành đoán thôi. Giống như Ân Chí Viễn này, đã lâu không có tiếng tăm, ta cũng không biết hắn có dáng vẻ thế nào. Chỉ biết chút tư liệu về hắn thôi.
1106 chữ