Ánh sáng thuật pháp chiếu rọi bốn phía ẩn chứa sức mạnh cường đại.
Khi Chung Hổ muốn công kích đối phương, đột nhiên phát hiện thân ảnh người kia đã biến mất, sau đó hắn nhìn thấy một nắm đấm ngay trước mặt mình.
"Nhanh quá, từ lúc nào?"
Tuy kinh ngạc, nhưng Chung Hổ vẫn kịp thời phòng ngự, pháp thuật phòng ngự chuẩn bị sẵn sàng đã cứu hắn một bàn thua trông thấy.
Vốn đã cảm thấy kì lạ, đương nhiên hắn sẽ không khinh địch, pháp thuật phòng ngự kịp thời xuất hiện.
Rầm!
Nắm đấm của Chu Tự trực tiếp đánh lên pháp thuật phòng ngự.
Khi Chung Hổ cảm thấy có thể ngăn cản được thì tiếng rắc rắc truyền đến.
Trong nháy mắt trên thuật pháp phòng ngự chằng chịt vết rạn.
Căn bản là không cách nào ngăn cản nắm đấm của đối phương.
"Nát rồi?"
Chung Hổ thầm kinh ngạc.
Một âm thanh ngay lập tức vang lên bên tai hắn:
"Không cần phải kinh ngạc, cũng không phải sợ hãi, dũng cảm đối mặt sẽ có tôn nghiêm hơn một chút."
"Ngạo mạn."
Chung Hổ không công kích nữa, trực tiếp bộc phát sức mạnh khổng lồ.
Thuật pháp phòng ngự mà thôi, hắn còn có hộ giáp phòng ngự, có thân thể cường đại.
Há lại vào thế thua hay sao?
Rầm!
Thuật pháp phòng ngự bị đánh vỡ, nắm đấm của Chu Tự đánh vào bụng Chung Hổ.
Chỉ cần nhận một quyền này, liền có thể hoàn toàn phản kích, Chung Hổ nghĩ là vậy, nhưng mà...
Rầm!
Khi hắn nhận lấy một quyền này, trong nháy mắt hắn cảm giác có cái thứ gì đó đang vỡ nát.
Răng rắc!
Uỳnh!
Hộ giáp phòng ngự bị phá nát, không chỉ có vậy, sức tàn phá không chỉ ở bên ngoài, hăn cảm nhận được trong thân thể cũng răng rắc, máu thịt tan tác, xương cốt vỡ nát.
Tất cả dường như đều dưới một quyền kia tan thành mảnh nhỏ.
Như gà đất chó sành không chịu nổi một kích.
Ầm!
Phía sau Chung Hổ trực tiếp có thứ gì đó nâng lên, tiếp theo trang phục hộ giáp trong nháy mắt nát vụn, làn da rách tươm, máu túa ra.
Máu tươi từ tứ chi, lưng ào ạt tuôn ra ngoài.
Ọc!
Miệng hăn phun ra một ngụm máu tươi, rồi cả người như con diều đứt dây bay ngược ra ngoài.
Rầm!
Hắn lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.
"Sao, sao có thể?"
Chung Hổ còn sống, nhưng dũng khí của hắn, niềm kiêu ngạo của hắn, tam quan của hắn, tất cả đều bị một quyền không rõ kia đánh nát.
Một quyền kia đánh bại thân thể của hắn, phá vỡ nhận biết của hắn đối với người bình thường, làm tan nát cả tương lai của hắn.
Đấu Giả Thất phẩm dưới một quyền của người kia, chẳng là cái thá gì.
Tại sao Thanh Thành lại có thể có một người cường đại như vậy?
Một quyền, một quyền đã có thể trấn áp hắn hoàn toàn, triệt để.
Dùng quyền trấn áp?
Giờ khắc này hắn không thể không suy nghĩ nhiều, người này chẳng lẽ là…
"Nghe ta không sai đâu, ta rất có kinh nghiệm."
Sau khi một quyền đánh bại đối thủ, Chu Tự nói thêm.
Nếu như biểu hiện tốt một chút, sẽ có tôn nghiêm hơn.
Rầm!
Giết nốt con Lân Hổ cuối cùng, Chu Tự liền đi đến chỗ Chung Hổ.
"Còn sống à, mạnh hơn so với người lần trước ta gặp đấy."
Ngồi xổm bên người Chung Hổ, hắn nhận ra trong mắt đối phương có một khát vọng muốn trốn đi mãnh liệt.
Làm sao vậy?
Hắn cũng đâu có ăn thịt người.
"Đúng rồi, Lân Hổ không dễ khống chế sao? Cần ta giúp ngươi không?"
Chu Tự lại hỏi.
"Không, không cần."
Chung Hổ nhìn người bên cạnh, trong lòng dâng lên lỗi sợ hãi.
Câu nói này dường như đới phương đang bảo với hắn, còn không khống chế nổi nữa hắn sẽ lập tức lên trời.
Câu không dễ khống chế lúc trước, sẽ mang đến họa sát thân cho hắn.
Chu Tự nhìn đối phương, cảm giác bất lực như con dã thú lạc đàn trơ trọi.
Chu Tự nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện đồng bọn của hắn.
Sau đó hắn đi kéo thi thể của Lân Hổ qua, bày bên cạnh Chung Hổ, đối mặt với Chung Hổ.
"Ngươi là tu chân giả tu vi gì?"
Chu Tự hỏi.
Có bạn đồng hành bên cạnh, hẳn là hắn sẽ không phải bất lực như vậy?
"Đấu, Đấu Giả thất phẩm."
Nhìn bốn thi thể Lân Hổ xung quanh dõi theo mình, trong lòng Chung Hổ như có tảng đá lớn đè ép.
Người này muốn làm gì?
Bỗng chốc hắn nhớ tới rất nhiều truyền thuyết liên quan tới đối phương.
Đứng đầu Ma Đạo, giết người như ngóe, khát máu như điên, Ma Tử trời sinh.
Càng nghĩ trong lòng càng nguội lạnh, thân thể không cách nào động đậy, thậm chí có loại cảm giác có thể sẽ chết ở chỗ này bất cứ lúc nào.
"Đấu Giả thất phẩm à, mạnh đấy."
Chu Tự tiếp tục chuyển từng thi thể xung quanh tới bày bên người Chung Hổ, để đồng bạn của hắn nhìn hắn.
Không biết có thể đem đến cho hắn chút cảm giác an toàn nào hay không.
"Ngươi tên là gì?"
Chu Tự lại hỏi.
Hắn đã hỗ trợ bày cho một bên rồi, tiện thể bày luôn một vòng tròn đi.
"Chung, Chung Hổ."
Chung Hổ không dám không trả lời.
Nhưng nhìn thi thể Lân Hổ chung quanh, lòng hắn càng bất an.
"Tông môn ở tu chân giới nhiều như vậy, ngươi thuộc môn phái nào?"
Chu Tự chuyển hết số xác Lân Hổ còn lại tới, bắt đầu xếp từng cái một ra.