“Khụ...khụ"
Mãn Giang Hồng tỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang Hình Ngọ:
“Ý của sư huynh là..."
Hình Ngọ đón ánh mắt Mãn Giang Hồng khẽ gật đầu nói:
“Đúng vậy, sở dĩ Chu Tự không thể hiện ra thực lực vượt quá tứ phẩm, rất có khả năng là kẻ địch chỉ có nguyên linh tứ phẩm. Theo cách nói của thế giới phàm tục. Học sinh ưu tú và học thần đều thi được một trăm điểm, thực lực vừa học sinh ưu tú vừa hay đủ một trăm điểm, học thần thì là vì bài kiểm tra chỉ hạn chế trong một trăm điểm. Đạo tử sư đệ năm đó cũng vậy.
Mãn Giang Hồng lại ho khan, sắc mặt tái nhợt dị thường.
Cũng không phải không tin, chỉ nói:
“Vậy xem diễn biến tiếp theo, vừa hay người đó trong vực sâu cũng muốn hành động rồi.
“Để ta đi làm hắn suy yếu, nhưng ta rất tò mò, sư phụ nhìn thấy biểu hiện của Chu sư đệ, liệu có nhận đồ đệ không"
Hình Ngọ có chút chờ mong.
Vừa dứt lời, hắn cất bước đi về phía vực sâu. Thần Minh bên trong là người hắn thích thú, nhưng..người này quá yếu. Nếu là những vị Thần Minh đó trở về đại địa vào cuối thời đại Thần Minh, chắc chắn sẽ trốn đi để tiếp tục lớn mạnh, chứ không trắng trợn ngang nhiên đi lại khắp nơi. Cứ như chê cười giới tu chân không có kẻ mạnh.
Trong Thâm Uyên Chi Thành, Chu Tự nhìn quanh bốn phía, thấy không còn con nào sóng sót, mới vỗ nhẹ tay. Đã xong, nhưng...Công lực ngàn năm tiêu hao gần hết, hai năm công lực còn lại có thể dùng để chạy trốn. Đây là kết quả của việc tính toán tỉ mỉ, nếu không sẽ không đủ dùng. Đã lâu không kiểm soát công lực ngàn năm tỉ mỉ cẩn thận như vậy.
“Về sau chỉ có thể dựa vào đặc hiệu, chỉ cần Chúa Tể Vực Sâu không hành động thì sẽ không có vấn đề.
Chu Tự thở dài trong lòng.
Không có ngàn năm công lực, hắn cảm thấy mức độ nguy hiểm của chuyến này cao đến phi lý. Hắn vừa mới đả thông hai mạch nhâm đốc, không muốn về kế thừa quán cơm của cha sớm như vậy. Hai mươi hai tuổi đã bị nhốt trong quán cơm, thật là đau khổ.
Khi đó, hết ngày này đến ngày khác, hết năm này qua năm khác, Thu tỷ đi chợ mình nấu ăn. Sống như cha mẹ hiện nay. Đương nhiên, điều đáng sợ nhất là, mình lang bạt một phen mà cuộc sống vẫn bằng cha mẹ.
Thực sự có ngày đó, lại về kế thừa quán cơm.
Hắn đi từng bước về bên Thu tỷ, liền nghe thấy Nguyệt tỷ nói:
“Nghỉ ngơi một chút đi, đợi khí đen ở đây tiêu tan hết, thì lập tức tìm cơ thể, tránh đêm dài lắm mộng"
Thu Thiển quyền trượng bóng tối đi, nàng lại lấy ra quyền trường thái dương:
“Chắc ta có thể cảm nhận được quyền hạn dao động, nhưng xung quanh quá hỗn loạn, thần lực xung quanh tiêu tán hết thì mới xác định được vị trí.
Khác với bốn tầng khác, lần này sau khi xử lý hết quái vật, căn phòng không trở lại bình thường, ngược lại còn xuất hiện mấy con đường trong bóng tối. Không thể biết con đương thông đến chỗ nào.
Những người khác cũng không dám hành động tùy tiện, mà chờ nghe dặn dò. Sự cường mạnh của Thánh Tử Ma Đạo vượt quá dự liệu.
Ân Chí Viễn nhìn Chu Tự, cảm thấy chuyến này không thiệt, Thánh Tử Ma Đạo vượt xa lời đồn, đối với cùng độ tuổi, còn đáng sợ Đạo tử.
Lúc này hắn bước về phía trước một bước, nói lời cảm ơn với Chu Tự, sau đó nói tiếp:
“Trong xã hội ngày nay, nếu có thiên kiêu, thì chắc chắn là các hạ và Đạo tử của Đạo Tông"
“Tuyệt đại song kiêu?"
Chu Tự tò mò hỏi.
Hắn đã từng xem.
Những người khác không dám lên tiếng, Thánh Tử Ma Đạo vui buồn thất thường, họ không dám tùy tiện đáp lời.
Một lời không hợp, họ sẽ bị đầu một nơi thân một nơi.
“Tuyệt đại song kiêu Ân Chí Viễn gật đầu khẳng định nói, không còn sợ hãi, có lẽ là từng thấy cái uy của sư thúc tổ, ít nhiều cũng có ấn tượng.
Dừng một lúc hắn nói tiếp:
“Nếu có cơ hội, Thánh Tử có thể gặp Đạo Tử, có lẽ các ngươi đều là thiên kiêu, sẽ có tiếng nói chung"
Một nhân vật phản diện như ta đến cửa để Đạ tử xử lý hả? Chu Tự bóc phốt trong lòng, sau đó hắn nghĩ đến Lý Lạc Thư, nghĩ thầm lần sau phải hỏi Đạo Tử là ai, quá nguy hiểm thì phải tránh xa.
Lúc này hạt trân châu được ngưng tụ thành công, lần này có chất lượng cao nhất. Phân chia xong một phần, Chu Ngưng Nguyệt đưa hết số hạt trân châu còn lại cho Chu Tự.
Thứ này có ích với Chu Tự, không có tác dụng gì với nàng và Thu Thiển. Vì Thu Thiển có thần lực và quyền hạn, không tương thích với những thứ này. Tuy thứ này có thể kích thích tu vi, nhưng Chu Ngưng Nguyệt chỉ mong tăng cấp chậm một chút, chắc chắn sẽ không dùng. Dạo này tu vi của nàng luôn đẩy nàng đi, nàng phiền đã lâu lắm rồi. Một khi tiến vào ngũ phẩm, nàng còn muốn lớn lên, có trời mới biết phải cần bao lâu. Đã quên mất dáng vẻ trưởng thành của mình rồi.
“Ta...ta cũng có hả?"
La Tiểu Phong thấy mình cũng được chia phần bèn rất hoảng sợ.
Trước khi chưa biết thân phận và thực lực của Chu Tự, trong đầu hắn toàn là chế giễu đối phương, sau khi biết, hắn cảm thấy tiếp tục lập công đền tội cũng rất tốt.
Đột nhiên cho người ta lợi ích, là muốn giết người cướp bảo vật hả?
“Ngươi không hài lòng sao?"
Chu Ngưng Nguyệt quay đầu nhìn La Tiểu Phong cười hỏi.
“Ta cảm thấy ta chưa giúp sức được gì?
La Tiểu Phong nói lời chính nghĩa.
Mọi người:
"..."
Trước đó ngươi không có thái độ này, chúng ta thích vẻ mặt đắc ý ngạo mạn khinh thường thế gian của ngươi hơn.
1112 chữ