“Các ngươi muốn ăn quýt không?"
Lúc này Chu Ngưng Nguyệt nhảy đến bên cạnh các nàng hỏi.
Ba người:
"..."
Nếu có thể, các nàng muốn từ chối.
Ầm..ầm!
Lúc này trên trời cao truyền xuống tiếng vang.
Khoảnh khắc mọi người ngẩng đầu lên, bóng tối bao trùm tất cả, dường như vực sâu giáng xuống.
“Chúa Tể Vực Sâu sắp thức tỉnh.
Thu Thiển lớn tiếng nói.
Đối mặt với vực sâu vô tận, những người khác có chút sợ hãi. Đây là uy áp của quyền hạn. Duy chỉ có Chu Tự gập sách lại nhảy vọt về phía trước"
“Ta vào trước đây.
Lúc này kể cả không có công lực ngàn năm, hắn vẫn còn con át chủ bài cuối cùng, chỉ xem có hiệu quả hay không thôi.
Cùng với càng ngày càng mở được nhiều cánh cửa ở Biên Giới Thành, có lẽ Thần Minh hắn gặp trong tương lai sẽ càng lúc càng mạnh. Trốn tránh là việc làm vô ích. Không giải quyết những vấn đề này, sau này Thu tỷ không thể sống ở đây yên ổn.
Sau khi Chu Tự đi vào, Thu Thiển kích hoạt quyền trượng thái dương, trực tiếp bị phân tán ảnh hưởng.
Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần.
“Chờ ta một chút.
Chu Ngưng Nguyệt mặc bộ đồ Tiểu Hùng xong mới nói:
“Được rồi, vào thôi"
Mọi người:
"..."
Trong nghi hoặc, họ cảm nhận được áp chế mạnh hơn, và nỗi sợ với vực sâu.
Nhưng trong tình hình này, họ có thể phát hiện rõ ràng có thứ gì đó gánh đỡ áp chế và nỗi sợ này. Đó là quyền trượng thái dương và bộ đồ Tiểu Hùng.
Đó là pháp bảo đẳng cấp đến mức nào?
Mọi người kinh ngạc.
"Ha...ha!"
Lúc này có âm thanh truyền đến từ trời cao, phóng đãng và cuồng ngạo:
“Người của giới tu chân đúng là không yếu, nhưng cuối cùng không nắm giữ quyền hạn, vốn không thể hiểu sự kỳ diệu trong đó. Ta sẽ thức tỉnh trở về từ trong vực sâu, làm vua thiên hạ. Từ nay về sau thần quốc của ta trải rộng khắp đại địa. Lần này, ta muốn trở thành vua của chúng thần”
“Hình như không kịp rồi.
Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nói.
Vực sâu hạ xuống, đám người Ân Chí Viễn cảm thấy mình rơi vào trong vực sâu.
Nếu không có quyền trượng thái dương và bộ đồ Tiểu Hùng thì không nhìn thấy đường phía trước. Đây là sức mạnh thế nào, họ không thể tưởng tượng.
Họ quá nhỏ bé trước mặt Thần Minh.
Không dám chần chờ, hắn vội vàng nhắc nhở những người khác:
“Loại sức mạnh này có thể mê hoặc lòng người, nhất định phải giữ vững tinh thần"
Vừa dứt lời, quyền trượng thái dương và bộ đồ tiểu hùng ban đầu còn có thể nhìn thấy bỗng biến mất.
Bóng tối bao trùm tất cả.
Ân Chí Viễn thầm kêu không ổn. Vì ngay cả những người khác mà hắn cũng không thể nhìn thấy, như mất đi ánh sáng. Khoảnh khắc phát hiện ra, hắn vội vàng tóm về phía Thiên Vân Y Y, cũng may tóm được một cổ tay thon nhỏ.
“Sư muội, là ngươi phải không?"
“Đúng, là ta"
Ban đầu Thiên Vân Y Y còn căng thẳng, biết là Ân Chí Viễn liền bình tĩnh lại.
Thấy vậy Ân Chí Viễn thở ra nhẹ nhõm, vội vàng nói:
“Chắc hẳn nơi này có thể ngăn cách cảm nhận, nếu tiếp xúc chạm nhau được sẽ phá vỡ ngăn cách này, hai vị tiên tử Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông ở bên cạnh ngươi, ngươi từ từ tóm lấy các nàng, phải giữ vững tinh thần. Ta xem có thể tóm được Ma Kiếm Không Minh không"
Một lát sau, giọng nói của Hạ Vũ Trúc và Cố Nhạn truyền đến:
“Cảm ơn tiên tử, vừa nãy chúng ta còn tưởng rơi vào bẫy"
Cùng lúc đó, Ân Chí Viễn tóm được Ma Kiếm Không Minh, ngay sau đó giọng nói của Long Bồng, La Tiểu Phong và Thiên Minh Lâu cũng vang lên. Mấy người ở cạnh nhau, dần dần có thể mơ hồ nhìn thấy đối phương.
“Cảm ơn, vừa nãy suýt nữa thì ta không ổn định được tinh thần"
Long Bồng cảm kích nói.
Trong bóng tối, họ vốn bất lực. Các loại sợ hãi bắt đầu trào lên. Nếu không phải có người tóm lấy họ, có thể sẽ rơi vào trong đó.
La Tiểu Phong thấy thực sự may mắn vì mình không nói lời quá tuyệt tình, nếu không sẽ không ai cứu hắn. Đi xa nhà nếu không phải tử thù, thì nên giữ lại một con đường cho mình.
“Thế này cũng không phải cách, phải nghĩ cách thoát khỏi nơi này. Ân Chí Viễn cau mày nói.
Những người khác lập tức trầm mặc, họ vốn không có cách nào. Grừ!
Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Ngay sau uy áp vô cùng cường mạnh lan rộng, một con thú khổng lồ bốn chân bùng bùng ngọn lửa đi đến từ trong bóng tối. Nó cắn xé bóng tối, chiếu sáng đường đi mà họ tiến vào. Ánh sáng thần thú đâm phá bóng tối, trở thành lối đi.
“Mau lại đây, Họa Đấu không trụ được bao lâu nữa đâu.
Chu Ngưng Nguyệt đích thanh âm truyền lại mà đến.
La Tiểu Phong có chút cảm động:
“Ban đầu ta ghét chó, cảm thấy nó xấu không chịu nổi, nhưng bây giờ nhìn nó, ta cảm thấy tất cả thần thú trong thiên hạ cộng lại cũng không đáng yêu bằng nó.
Mọi người cạn lời, nhưng không ai dám chần chờ, lập tức chạy về phía ánh sáng.
Một lúc sau, cuối cùng họ lại nhìn rõ xung quanh. Họ đang ở bên ngoài đại điện. Họa Đấu và đám người Chu Ngưng Nguyệt đang đứng trước cửa đại điện. Trong đại điện có bóng hình một người đàn ông. Nhưng họ không chú ý nhiều đến bên trong đại điện, mà nhìn xung quanh.
Lúc này họ đang nắm tay nhau. Sau khi chắc chắn an toàn, họ mới buông tay nhau ra, nhưng không ai cử động bừa bãi, chỉ sợ rơi vào trong đó.
“Tạm thời không sao rồi, nhưng cũng không kịp nữa.
Chu Ngưng Nguyệt nói với đám người Ân Chí Viễn.
“Tốt nhất là các ngươi cẩn thận một chút, vừa nãy chỉ là dư âm, một khi Chúa Tể Vực Sâu chủ động ra tay, Họa Đấu cũng không thể phá vỡ vực sâu.
Thu Thiển có lòng tốt nhắc nhở.
1130 chữ