Chu Tự trầm mặc, hắn thở dài nặng nề một tiếng.
Cuối cùng, vẫn để hắn tìm được, ban đầu hắn tìm Thần Thái Dương là muốn đặt một dấu chấm hết cho Tiểu Tĩnh. Nhưng lại phát hiện người thực sự có thể đặt dấu chấm là Chúa Tể Thâm Uyên. Cứ tưởng rằng hắn đã chết từ lâu, ai có thể ngờ lại gặp được ở trong này.
“Ngươi...có tội"
Đối mặt với Chúa Tể Thâm Uyên, Chu Tự định tội cho hắn.
Nhưng câu này không chọc giận Chúa Tể Thâm Uyên, ngược lại khiến hắn cười lớn, ngồi ngay ngắn, nhìn Chu Tự với ánh mắt lạnh lùng:
“Ta có tội ư? Tội tàn sát giết chóc ư? Một người phàm như người định tội ta?"
“Không phải.
Chu Tự lắc đầu, mặt không cảm xúc nói:
“Không phải tội giết chóc, giết chóc chỉ là mâu thuẫn chủng tộc, thù hận chủng tộc. Không đủ để trở thành tội của ngươi.
“Ha ha ha, loài người, ngươi rất thú vị, nếu không phải trên người ngươi có quyền hạn bóng tối thì ta cũng không muốn giết ngươi.
Chúa Tể Thâm Uyên chậm rãi đứng dậy, cúi nhìn Chu Tự:
“Đáng tiếc ta không thể giữ ngươi lại, còn về ta có tội gì, rất tiếc, bây giờ ta không muốn nghe. Đợi đến khi ngươi có tư cách uy hiếp ta, thì lại kể ra tội của ta đi. Bây giờ ta đã điều khiển được cơ thể, còn thứ có thể khiến ta hồi phục chính là ngươi. Ta đã không đợi được muốn có cơ thể của ngươi rồi.
Vù!
Vực sâu bao trùm đại điện cực nhanh, đi về phía Chu Tự.
Bóng tối sắp trở thành sự tồn tại duy nhất.
“Sa vào trong cơ thể của ta đi, trở thành một phần của ta.
Chúa Tể Thâm Uyên cười ha ha. Trong tiếng cười của hắn, vực sâu nổi lên nuốt chửng Chu Tự, bao trùm tất cả với khí thế sét đánh không kịp bịt tai, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Đối mặt với đòn tấn công quỷ dị và đột ngột, Chu Tự hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Chu Tự, ra khỏi đó đi...
Khoảnh khắc trước khi bị bóng tối nuốt chửng, Chu Tự nghe thấy Thu tỷ đang nhắc nhở hắn. Khi hắn quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thu tỷ. Nhưng ngay cả thời gian đáp lại mà hắn cũng không có. Trong nháy mắt, hắn rơi vào bóng tối vô tận.
“Thật đúng là không trọng chính nghĩa công bằng, thần mà cũng biết đánh lén"
Hoàn hồn lại, Chu Tự nhìn vực sâu vô tận tự giễu nói.
Một người hàng năm sống trong võ hiệp như hắn, khó khăn lắm mới chấp nhận tiên hiệp, lại đột nhiên xông vào thời đại Thần Minh, cứ cảm thấy năng lực không đủ.
Lúc này vực sâu bắt đầu xâm nhập vào cơ thể của hắn, nhưng đều bị công lực ngàn năm chặn ở bên ngoài. Trong bóng tối, hắn giống như ánh sáng bắt mắt, hoàn toàn không hợp với nơi này. Nhẹ nhàng vung quyền, dậm chân, Chu Tự cau mày. Lúc này hắn không cảm nhận được đại địa, nắm đấm và chân đều cảm thấy rất nặng nề như chìm sâu vào vũng bùn.
“Không tìm thấy đường, công lực ngàn năm lại không đủ, phải nghĩ cách khác.
Chu Tự nghĩ trong lòng.
Bắt đầu từ cấp hai, hắn đã ra tay với dã thú kỳ lạ trong thành, lúc đó hắn đã biết sẽ đối diện với nguy hiểm. Càng nguy hiểm càng không thể nóng vội, một khi sốt ruột sẽ không nghĩ ra được cách gì. Nhưng trước đây không như bây giờ, ở trong bóng tối, không nhìn thấy ánh sáng, không nghe thấy âm tanh, hít thở cũng phải thận trọng. Có lúc những điều chưa biết sẽ khiến người ta sợ hãi.
Điều chỉnh hơi thở, hắn cất bước chân bắt đầu tìm kiếm đường ra. Nhưng vừa đi được một đoạn, giọng nói của Chúa Tể Thâm Uyên truyền đến từ bốn phương tám hướng:
“Không cần lãng phí thời gian, nơi này là vực sâu vô tận, là thể hiện quyền hạn của ta, ngươi không thể nào đi ra khỏi đây được. Sở dĩ ngươi vẫn có thể bước đi là vì trong lòng ngươi còn ôm hy vọng. Không phải hy vọng sống, mà là hy vọng với người bên ngoài.
“Ngươi có ý gì?"
Chu Tự ngẩng đầu nghi hoặc nói.
“Ngươi cảm thấy thế giới này có thực sự cần người không?"
Chúa Tể Thâm Uyên hỏi như có ý sâu xa.
Bên ngoài đại điện, Chu Ngưng Nguyệt bày bố trận pháp xung quanh muốn phá mở bóng tối của đại điện. Lúc này đại điện đã trở thành vực sâu, bên ngoài và bên trong là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
“Nguyệt tỷ, không phá được à?"
Thu Thiển cầm quyền trượng thái dương trong tay, tuy rằng có thể lay động vực sâu, nhưng phải cách mười tám ngàn dặm mới phá được. Nàng tận mắt nhìn thấy Chu Tự bị vực sâu nuốt chửng, nhưng lại bất lực.
“Ta vừa kiểm tra điện thoại, cũng may vẫn có tín hiệu, cũng còn pin, đợi thêm hai mươi phút nữa.
Chu Ngưng Nguyệt cúi đầu nhìn chằm chằm di động nói.
“Thế bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Ma Kiếm Không Minh hỏi.
Xung quanh đều là khí tức vực sâu, nếu không phải có quyền trượng thái dương và bộ đồ Tiểu Hùng, có lẽ họ cũng sẽ rơi vào trong đó.
“Tiểu tiên tử, có chuyện này ta rất tò mò, có phải trên người Thánh Tử cũng có pháp bảo tương tự như của ngươi không?"
Ân Chí Viễn nhìn sang Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
Những người khác cũng nhìn qua, lại cảm thấy có chút hy vọng, Thánh Nữ có, thì Thánh Tử cũng có là chuyện quá bình thường. Phải biết rằng họ vừa mới trải nghiệm vực sâu, chỉ là dư âm thôi mà đã khiến người ta tuyệt vọng. Còn điều mà Thánh Tử Ma Đạo phải đối mặt là Thần Minh đích thân ra tay. Hai trải nghiệm này khác nhau một trời một vực.
Nếu họ bị Thần Minh nhằm vào, vốn khôn có khả năng thoát được. Đây là chênh lệch giữa Thần Minh và họ, khó có thể vượt qua.
Nhưng họ nghe được một tin xấu.
1107 chữ