Cùng lúc đó, Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng bên ngoài lại tỏ vẻ mặt kinh ngạc.
“Sư huynh.
Mãn Giang Hồng nhìn chằm chằm Thâm Uyên Chi Thành. “Ừm, vị đại thần đó nhúng tay rồi, năm đó Thần Minh không được phép hiện ra, hắn được cho phép không cần đến nơi đó, vì vậy hắn lựa chọn tự đi đày, ta vốn tưởng hắn sẽ tích lũy sức mạnh quay về. Dù sao thời nay khác ngày xưa, chắc hẳn hắn có thể trở về đại địa, chỉ cần không xuất hiện trên thế gian này thì sẽ không có trở ngại Hình Ngọ cảm khái nói.
lớn. Nhưng không ngờ, hắn lại bỏ ra nhiều công sức để gây ảnh hưởng “Nhưng người bên trong không có nguy hiểm đến tính mạng, tại sao hắn phải gây ảnh hưởng? Khụ...khụ Mãn Giang Hồng tỏ vẻ mặt nghi hoặc.
Hình Ngọ khẽ lắc đầu, không thể đưa ra câu trả lời. Nhưng bên trong bế tắc đã một hồi lâu, nếu không có chuyển biến, hắn sẽ ra tay .
“Sớm biết thế thì đàn áp Chúa Tể Thâm Uyên nhiều thêm, để họ có cách đối phó, tại sao Chu Tự không sử dụng đến Khai Sơn Pháp, đến bây giờ ta vẫn không hiểu"
Lúc này Chu Tự đi trong vực sâu, bước đi càng lúc càng chậm rãi, hắn không tìm được phương hướng, không thấy kẻ địch nào. Bên tai còn thường xuyên vang lên giọng nói đáng ghét ảnh hưởng đến tinh thần. Không ngừng truyền cảm xúc tiêu cực cho hắn, cái gì mà cuộc đời con người vốn cô độc, người nào cũng đeo mặt nạ để sống, sống không đúng với bản thân, tháo mặt nạ xuống lại không sống tiếp được.
“Ngươi có thấy phiền không hả?"
Chu Tự vừa bất đắc dĩ và cáu kỉnh nói:
“Một Thần Minh như ngươi muốn đối phó ta, trực tiếp ra tay là được rồi, nói lắm thế làm gì? Chẳng lẽ giết người còn phải giết tâm trước hả?"
Nghe vậy, vực sâu đột nhiên im lặng, đối mặt với Chu Tự, Chúa Tể Thâm Uyên cũng cực kỳ bất đắc dĩ, thực ra hắn đã dũng quyền hạn để giết đối phương, một khi thành công thì có thể có được quyền hạn bóng tối. Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra, không biết vì nguyên nhân gì, đối phương có thể ngăn ảnh hưởng vực sâu ở bên ngoài, khiến hắn không thể không dẫn dắt bằng lời nói. Nếu không phải để tiến vào dùng sức mạnh đối phó loài người ở bên ngoài thì cũng không cần phiền phức như vậy. Chúa Tể Thâm Uyên nghĩ trong lòng. Đương nhiên...còn có một nguyên nhân mà hắn không muốn thừa nhận, đó là Chu Tự cho hắn một cảm giác hồi hộp khó hiểu. Hắn không đến quá gần.
Lúc sau Chu Tự phát hiện Chúa Tể Thâm Uyên không nói nữa, trong lúc hắn thanh tĩnh, đồng thời cũng cảm thấy trống trải. Yên tĩnh không tiếng động, thậm chí chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của mình. Không biết con đường phía trước xa thế nào, có đường hay không cũng không thể biết rõ. Cũng không biết công lực ngàn năm có thể kiên trì được bao lâu.
Không biết đã đi rồi bao lâu, Chu Tự cảm giác thế giới chỉ còn lại một mình hắn, không còn âm thanh, cũng không có con đường. Tựa như mình đã dậm chân tại chỗ rất nhiều năm. Không có hy vọng và tương lai. “Nguy rồi” Chu Tự cảm nhận được sự thay đổi trong lòng, biết tự mình đã bị ảnh hưởng. Hắn muốn tìm được hy vọng từ trong lòng, tìm được ánh sáng từ trong bóng tối, ngọn lửa giữa ngày đông. Nhưng không giao lưu với bất kỳ ai, không có được lời đáp lại, hắn không thể dâng lên ngọn lửa trong lòng. Tình cảm cần được đáp lại, hắn biết mình rơi vào vực sâu, bị cố ý dẫn dụ, cũng khó tránh muốn nghe thấy hồi đáp. Những suy nghĩ lung tung ào đến hỗn loạn, Chu Tự lập tức bừng tỉnh, hắn hít sâu một hơi định điều chỉnh tâm thái. Ở trong vực sâu, hắn không thể nghe thấy âm thanh, chỉ có thể dựa vào bản thân, nghĩ đến đây Chu Tự đột nhiên ngẩn người, chỉ có thể dựa vào bản thân...Lập tức hắn cảm thấy con đường là do mình chọn, không cần đến người khác.
“Không, không đúng, quá cực đoan rồi, không giống ta.
Chu Tự phản ứng lại lập tức nói với vực sâu:
“Đột nhiên ta phát hiện vẫn cần sự dẫn dắt của ngươi, hay là ngươi nói chuyện với ta đi?"
Quả nhiên giọng nói của Chúa Tể Thâm Uyên lại vang lên lần nữa, nhưng khác với vừa nãy, bây giờ giọng nói ở phía trước, dường như gần ngay trước mắt:
“Nào, ta đợi ngươi trong vực sâu"
Giọng nói đột ngột và vực sâu gần ngay trước mắt, Chu Tự bất giác lùi về sau một bước. Nhưng một bước này khiến hắn cảm thấy mình rơi vào vực sâu không đáy, cơ thể không ngừng rơi xuống. Công lực ngàn năm tiêu hao mạnh mẽ. “Không ổn, mắc lừa rồi.
Tuy không biết là chuyện gì, nhưng bây giờ mình thực sự bị vực sâu tóm chặt chân, đang dần dần rơi xuống. “Ngươi có thể tiếp tục giãy dụa, nhưng bây giờ ngươi đã không phải là bàn thạch kiên cố nữa, ngươi cũng có thể ôm hy vọng, nhưng sẽ không có ai nhớ đến ngươi, quan tâm ngươi. Thế giới của ngươi chỉ có bóng tối, sẽ không có chút ánh sáng nào. Có lẽ ngươi đang kỳ vọng vào người khác, nhưng sẽ không có tìm đến. Không tin thì ngươi nghe đi, thế giới này ngoại trừ tiếng nói của ngươi, thì không còn tiếng nói của người khác, không có ai hô gọi tên của ngươi, không có ai quan tâm đến sự sống chết của ngươi.
Chúa Tể Thâm Uyên vừa dứt lời, Chu Tự ngẩng đầu nhìn về phía trước, thật sự lắng nghe. Nhưng trong bóng tối tĩnh mịch, Chu Tự thở một hơi, cảm giác như mình lại bị lừa, hắn chậm rãi ngẩng đầu phát hiện mình càng lúc càng rơi xuống sâu, không thoát ra được.
1064 chữ