“Vậy thì bắt đầu đi.”
Chu Ngưng Nguyệt bước ra một bước, sau đó ma khí trên người nàng bộc phát.
Ma khí ngút trời như mây đen dồn đến, giống như quái vật bò ra từ vực thẳm vô tận.
Thấy cảnh này, mọi sự tự tin lại một lần nữa chìm xuống, nhưng không thể tiếp tục rút lui được nữa.
“Động thủ.”
Tất cả hét lên, bắt đầu tấn công Chu Ngưng Nguyệt.
Thế nhưng đây là một trận ngược sát từ một phía.
Đại chiến bùng nổ, tất cả đều không thể ngăn cản được nắm đấm như quái vật này.
Tiếng la hét không ngừng vang lên, bóng người phân tán khắp tứ phía, máu thịt bay tung tóe.
“A~”
Bịch!
“Thánh…”
Bịch!
“Ta khuất phục.”
Bịch!
“Bọn ta không có ý mạo phạm…”
Bịch!
“Ta, ta chỉ đi ngang qua thôi...”
Bịch!
Một đấm một người.
…
“Đại Địa Thần Khuyển?”
Chu Tự thấy ánh sáng di chuyển thì có chút e sợ.
Đại Địa Thần Khuyển xuất hiện rồi ư?
Theo như Nguyệt tỷ họ nói, Đại Địa Thần Khuyển vô cùng lợi hại, nếu gặp thì tốt nhất không nên đắc tội.
Nhưng mà Đại Địa Thần Khuyển cũng là chó nhỉ?
Nếu không có chủ nhân thì là chó hoang sao?
“Đúng vậy, nhìn, nhìn dáng vẻ thì chắc là Đại Địa Thần Khuyển đã vẽ khu vực đến đây rồi.”
Chung Hổ bắt đầu giải thích, hắn cảm thấy tối nay mình bị sao vậy. Cái gì cũng gặp phải.
“Đại Địa Thần Khuyển trông thế nào?”
Chu Tự tò mò hỏi.
Cái tên hiển hách như vậy, vừa nghe đã biết không đơn giản, không biết có đánh lại được hay không.
Mặc dù Nguyệt tỷ và Thu Thiển đã dặn dò, nhưng mà…
Thấy đã thú, nếu không xử lý sẽ cảm thấy trong lòng bứt rứt.
Lỡ như lại xông đến thành phố.
Còn nếu đánh không lại…Vậy thì chạy thôi, hắn đâu có ngốc.
Cho đến nay vẫn chưa xuất hiện con dã thú nào có thể khiến hắn phải chạy trốn.
Chỉ có lúc còn trẻ, sơ suất gặp bất lợi, nhưng đó là khi còn nhỏ.
Cho dù thế nào thì cũng phải thử xem, xem xem tình hình của Đại Địa Thần Khuyển này ra sao.
Có thể dạy nó ngoan ngoãn làm chó, dạy nó làm chó, không được thì về nhà tiếp quản tiệm cơm của cha.
Còn về cơ duyên chi địa gì đó, hắn vốn không có hứng thú.
Muốn trở nên mạnh thì đọc sách là được rồi, cần gì cơ duyên?
Đọc sách có công lực ngàn năm, công lực ngàn năm có thể cho ma chủng ăn, ma chủng có thể tăng vòng, đầy vòng rồi thì sẽ có thể thăng cấp. Như thế này không phải rất tốt sao?
Cần gì mấy thứ đấy?
“Hình dạng của Đại Địa Thần Khuyển?”
Chung Hổ suy nghĩ kỹ, nhưng thật ra hắn có chút phân tâm, vì hắn cảm thấy người trước mặt này như thể là muốn ra tay với Đại Địa Thần Khuyển vậy.
Có điều hắn vẫn trả lời:
“Thật ra Đại Địa Thần Khuyển không có hình dạng chính xác, mỗi lần Đại Địa Thần Khuyển đi ra khỏi cấm địa thì đều có hình dáng khác nhau. Nghe nói môi trường trong cấm địa sẽ ảnh hưởng đến hình dạng của bọn chúng.”
“Có ba mươi đầu à?”
Chu Tự hỏi.
Chung Hổ:
“…Không, không có đâu.”
…
Chung Hổ không thể hiểu được người trước mặt này, Cự Mãng Thượng Cổ cũng chỉ có chín đầu.
Nhưng hắn không dám hỏi nhiều, đối phương hỉ nộ thất thường, chỉ hơi không cẩn thận…
Hắn liếc nhìn vị trí trống trước chân, chỉ cần hơi không cẩn thận thì rất có thể sẽ bị lấp vào vị trí đó.
Hắn không dám nghĩ nhiều.
Xung quanh đều là xác của Lân Hổ. Bọn chúng cứ như vậy nhìn hắn, như thể đang kéo hắn vào thế giới như bọn chúng vậy.
Nếu có thể, sau khi trở về hắn không muốn nuôi Lân Hổ nữa.
Lúc này hắn ngẩng đầu lên nhìn Chu Tự đang ở dưới ánh trăng, không biết có phải là ảo giác không, hắn lại thấy người này có vẻ rất phấn khích.
Chu Tự quả thực khá phấn khích, Đại Địa Thần Khuyển vừa nghe tên thôi đã thấy rất mạnh rồi.
Hắn đã rất lâu không sử dụng toàn lực để vung nắm đấm, đấm ra một cú núi lở sông đứt.
Không phải là nói đùa.
Phung phí chín phần công lực đang có để xem tình hình cụ thể.
Lúc này ánh sáng tới gần, tiếng bước chân cũng theo đó truyền đến, nặng nề và có uy lực.
Vừa nghe đã biết đây không phải là động vật nhỏ.
Chung Hổ cũng nhìn theo, dường như đã quên mất vết thương của mình.
Đùng!
Đùng!
Sau rừng cây, ánh sáng bắt đầu xuất hiện, dáng người khổng lồ cũng đập vào mắt hắn.
Trong tầm mắt là một Cự Khuyển lớn bằng một con trâu, trên người nó hiện ra ánh sáng màu đỏ, lông tựa như có màu đỏ sẫm.
Và tương xứng với dáng người cường tráng, là ba cái đầu khổng lồ với vẻ uy phong.
Dưới chân nó có phù hiệu đại địa, phù hiệu phát ra ánh sáng chói lọi bao quanh Tam Đầu Khuyển uy vũ, nó đứng đó như một ngọn núi lớn không thể nào lay động được.
Khoảnh khắc Chung Hổ thấy nó, tinh thần như đang chịu một chấn động rất lớn.
Là thần uy của Đại Địa Thần Khuyển.
Cái này…
Hoàn toàn không cách nào có thể đối đầu.
Trong số các Đấu Giả thất phẩm, tuyệt đối không có ai là đối thủ của Thần Khuyển này. Cho dù có sờ được đến trung tam phẩm cũng không có bất cứ tác dụng gì.