Tô Thi nhớ lại chuyện hôm đó, lắc lắc đầu:
"Không có, chỉ là cảm giác hắn ra tay thật tàn nhẫn, mà lại còn tùy ý một câu đã bức bách ta, ra tay giết Hắc Thử, loại cảm giác đó khiến ta vô cũng sợ hãi."
"Đúng vậy, người ngươi gặp lúc đó cho ngươi cảm giác khủng bố trực quan, động tác không nhiều lại làm ngươi không thể coi nhẹ."
Hàn Tô quay đầu nhìn về phía rừng cây nói:
"Nhưng lần này không giống vậy, sương trắng làm phụ trợ, ra vẻ thần bí, hoàn toàn khác với người ngươi gặp kia. Mặc dù khiến người ta e ngại về sức mạnh nhưng lại không có loại cảm giác áp bách tinh thần."
"Cho nên lần này không phải là Thánh Tử ra tay?”
Tô Thi hơi kinh ngạc.
"Cũng chưa chắc đã không phải."
Minh Nam Sở nhìn ánh trăng nói:
"Có thể người này chính là Thánh Tử, còn người ngươi thấy lần trước lại là một kẻ khác đáng sợ hơn. Cũng thể còn có một khả năng nữa."
"Khả năng gì?"
Tô Thi hơi bất đắc dĩ:
"Các ngươi có thể nói rõ hơn một chút hay không?"
“Đó là người này giả trang làm Thánh Tử, người ngươi thấy mới là Thánh Tử thật. Chỉ là không thể nào hiểu nổi, rõ ràng Thánh Tử đáng sợ như vậy, sao còn phải giả trang?"
Hàn Tô nghĩ mãi không ra.
"Vậy nếu đây là giả trang, ai dám giả trang Thánh Tử?"
Tô Thi hỏi.
Nàng cảm thấy người nàng thấy kia đặc biệt khủng bố.
Vô cùng đáng sợ, rõ ràng hắn chẳng nói gì, nhưng mà khiến người ta cảm thấy rất đáng sợ.
Người này cũng rất lợi hại, nhưng mà có thể là do có Minh Nam Sở cùng Hàn Tô cũng ở đây nên nàng cảm thấy cũng không đáng sợ lắm.
Lúc này Minh Nam Sở cùng Hàn Tô đều nhìn về Tô Thi.
"Các ngươi nhìn ta làm gì?"
Tô Thi khó hiểu hỏi.
"Hỏi ngươi đấy."
Minh Nam Sở nói.
"Thánh Tử có chị gái, là Thánh Nữ Ma Đạo, ngươi biết không?"
Hàn Tô hỏi.
"Thánh Nữ Ma Đạo?"
Tô Thi sửng sốt một chút, sau đó bừng tỉnh:
"Là Nguyệt tỷ?"
"Nhưng hình như bây giờ Nguyệt tỷ thấp lắm."
Tô Thi lại nói.
"Tóm lại nếu có giả trang thì nàng là người có khả năng nhất."
Hàn Tô mở miệng nói.
"Về trước đã, mười ngày sau cơ duyên chi địa sẽ mở ra, chúng ta cũng cần chuẩn bị một chút."
Minh Nam Sở đứng thẳng người, đi về phía Thanh Thành.
Hàn Tô cùng Tô Thi cũng vội đuổi theo.
"Ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu Nguyệt tỷ là tỷ tỷ của Thánh Tử, vậy không phải ta có thể hỏi thẳng Nguyệt tỷ xem Thánh Tử ở đâu? Sau đó tới chào hỏi."
Trên đường về, Tô Thi hỏi.
"Có thể thì có thể, nhưng vẫn là thôi đi."
Minh Nam Sở lắc đầu:
"Đến thăm không có mục đích thì không sao, nhưng mà có mục đích thì vẫn nên thử tiếp xúc từng chút một thì hơn. Tự nhiên kẹp ngươi ở giữa không phải chuyện gì tốt. Nhất là chúng ta lại không biết rốt cục trạng thái của Thánh Tử ra sao, nếu trạng thái không tốt, ngươi dẫn chúng ta đến chào hỏi chẳng khác nào ngươi là đang dẫn sói vào nhà."
"Còn nữa, lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào Thánh Tử, ngươi đừng nói với bên ngoài ngươi quen Thánh Nữ Ma Đạo."
Hàn Tô bổ sung một câu.
Tô Thi ồ lên một tiếng, nàng ngoái lại phía sau, ngập ngừng:
"Nguyệt tỷ đánh người hung ác như vậy sao? Vậy lần sau gặp nàng ta cũng phải cẩn thận một chút. Nhỡ không may bị hủy mất khuôn mặt, sẽ chẳng ai thèm liếc mắt nhìn ta một cái thì hỏng hết, chẳng làm ăn được gì cả."
Nói rồi, nàng lấy tay sửa sang tóc, trưng ra bộ dạng xinh đẹp nhất.
"Vẫn có tác dụng đấy."
Minh Nam Sở nói.
"Hủy đến mức không ra hình người, có thể hù người ta mất hồn, tác dụng như nhau."
Hàn Tô nói theo.
Tô Thi:
"…"
…
…
Bên bờ sông.
Chu Tự rửa ráy tay chân.
Vừa nãy, vốn định đến gần rừng cây xem Nguyệt tỷ ra tay.
Nhưng trên đường lại gặp đám chim chóc kỳ kỳ quái quái biết cắn người kia.
Thấy nó bay là là, hắn xé xác nó ngay tại chỗ.
Khi còn bé hắn đã từng mấy lần gặp nó cắn trẻ con, khi đó hắn không biết bay (mặc dù bây giờ cũng không biết) nên chẳng thể làm gì bọn chúng.
Cảm thấy hổ thẹn năng lực của mình, sau đó Đạn Chỉ Thần Công bởi vậy đại thành.
Ngày đại thành chính là đám chim này tới số.
Ngày đó hắn giết đỏ cả mắt.
Cuối cũng cũng không cần nén giận trong lòng nữa.
Về sau, hắn lại học được thêm Tiểu Lý Phi Đao nữa, tiếc là không tìm được chỗ nào chế tạo phi đao.
Rửa sạch vết máu, Chu Tự định đi tìm Nguyệt tỷ.
Bởi vì công lực ngàn năm đã tiêu hao một chút, hắn cảm thấy có thể vừa xem sách vừa đi đến đó, đêm nay ánh trăng thật sáng.
Lục lọi trong pháp bảo chứa đồ của Thu Thiển, hắn tìm được một quyển sách rất thần bí khiến hắn rất tò mò.
…
Trước rừng cây.
Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển vừa kết thúc trận chiến, phát hiện Chu Tự sớm đã không biết tung tích.
"Ở bên đó."
Thu Thiển dùng pháp bảo, nàng có thể cảm nhận được dải lụa của nàng.