Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 90: Hai Người Rưỡi Đánh Ba Người




“Hay là thôi đi, chúng ta không đủ thực lực, rõ ràng động tĩnh bên trên là chuẩn bị vì Thánh Tử Ma Đạo. Những người có thể đi lên đều có thực lực của đấu giả bậc bảy. Chúng ta ở dưới chân núi xem đi. Có tình hình gì cũng có thể biết được một phần. Nhân tiện xem xem có thứ gì khác có thể lấy được không.”

Minh Nam Sở nói.

Theo tình hình hiện tại thì thực lực của họ đúng là có hạn.

Ngọn núi này có lẽ là trung tâm Cơ Duyên. Về lý thuyết nếu đi lên sẽ không có vấn đề quá lớn. Nhưng lần này tất cả mọi người đều đến vì Thánh Tử Ma Đạo, cho nên ít nhiều sẽ có một số vấn đề. Không thích hợp đến quá gần. Không ai có thể chắc chắn bên trên sẽ xảy ra chuyện gì.

Hàn Tô không nói gì thêm, gật đầu đồng ý.

“Hình như có yêu thú đến.”

Tô Thi quan sát xung quanh nói.

Lúc này họ thực sự nghe thấy tiếng động.

“Ẩn nấp di, theo quy tắc của Cơ Duyên Chi Địa, nơi nào có yêu thú thông thường cũng có đồ tốt, cẩn thận một chút. Nếu yêu thú không phải quá mạnh, Tô Thi cầm chân nó, ta và Hàn Tô đi hái linh dược.”

Minh Nam Sở nói.

Nói xong Minh Nam Sở và Hàn Tô lập tức ẩn nấp.

Tô Thi:

“...”

Cuối cùng nàng cũng đi ẩn nấp theo.

Rất nhanh có Nham Trư đi đến, một nhà ba người, hình như đang tản bộ.

“Nham Trư? Nói như vậy gần đây có tiểu thanh trúc?”

Hàn Tô có chút bất ngờ.

“Tránh chúng nó ra, đi theo hướng mà chúng đi đến, có lẽ có thể hái được tiểu thanh trúc trước khi chúng kết thúc đi dạo. Ta đưa theo Tô Thi.”

Minh Nam Sở nói với Hàn Tô.

Sau khi Hàn Tô gật đầu, Minh Nam Sở nhảy đến bên cạnh Tô Thi, tóm lấy Tô Thi trực tiếp ném vào không trung:

“Câm miệng, đừng kêu ra tiếng.”

“Hu hu!”

Tô Thi bị ném vào không trung ôm miệng, cảm giác như sắp ngã chết. Hàn Tô lại ngự kiếm từ không trung bay qua. Tránh được ba con Nham Trư ở phía dưới một cách hoàn hảo. Trên đường nhân tiện đón được Tô Thi. Nhưng rất nhanh họ rơi xuống, vì bậc hai chỉ có thể ngự kiếm được một lúc.

Việc này cũng không có gì, Nham Trư không phát hiện ra là được.

Sau khi Minh Nam Sở đi đến, cuối cùng ba người thấy mấy cây tiểu thanh trúc.

“Để ta hái.”

Hàn Tô không hề chậm trễ.

Tiểu thanh trúc, là trúc mà không phải trúc, luyện hóa có thể cho vào thuốc, có thể cho vào vũ khí. Thuận tâm chi pháp, có thể hỗ trợ thăng cấp. Nói cách khác, đối với đạo tu mà nói, đây là đồ tốt để tăng cấp đấu giả bậc bảy. Gần như là đồ để dự trữ chuẩn bị.

Lựa chọn tốt nhất của ma tu là Thiên Tri Quả.

Nhưng khi Hàn Tô muốn hái, đột nhiên có một con độc xà xông đến.

Tô Thi vung kiếm theo bản năng.

Phụp!

Một kiếm chém chết độc xà. Tô Thi cầm kiếm bị kinh hãi, thì ra giết quái vật thực sự tăng kinh nghiệm?

Minh Nam Sở và Hàn Tô không để ý, mà nhìn về phía rừng cây.

Lúc này có ba người đi ra từ trong rừng cây, một nữ hai nam. Người dẫn đầu là Bạch Cẩm.

“Mười hai Tịnh Đường?”

Minh Nam Sở cau mày.

“Tiểu ca ca đã đặc biệt tìm hiểu người ta chưa?”

Bạch Cẩm thể hiện ý cười rõ ràng.

“Nhan sắc kém một chút, không chỉ kém hơn hai ba lần so với Tô Thi.”

Minh Nam Sở nói thẳng nói. Tô Thi nghe thấy Minh Nam Sở nói, ngẩng đầu ưỡn ngực. Đối phương thấy nàng sẽ thẹn quá thành giận.

Bạch Cẩm:

“...”

Bạch Phong và Khương Khâu cũng nhìn qua theo bản năng.

Việc này...Đúng là chưa thấy ai đẹp như vậy trong ma tu. Nhưng đúng lúc họ nhìn về phía Tô Thi, Minh Nam Sở và Hàn Tô ra tay cùng một lúc.

Tiểu phi kiếm bắt đầu tàn sát xung quanh. Trên người Hàn Tô cũng xuất hiện bùa chú.

“Hai người rưỡi đánh ba người, chẳng phải không có phần thắng.”

Sau khi Minh Nam Sở ném phi kiếm ra, tiếng nổ vang lên theo đó.

Rầm rầm!

Hắn trực tiếp xong đến, nhân tiện nói:

“Tô Thi, lôi quái vật.”

“Ồ, được.”

Tô Thi lập tức nhìn xung quanh.

Nhưng quái vật ở đâu?

Trong núi.

Chu Tự ra một chiêu liệt hỏa chưởng, đánh chết một con mãng xà tấn công đến, ngọn lửa bùng cháy trong lòng bàn tay hắn. Uy lực của chưởng này trực tiếp đánh rụi cây cối ở một bên.

Liệt hỏa chưởng, quả nhiên lợi hại.

Sau đó là một đòn bài vân chưởng, dòng nước nổi lên, xé nát những con chim khổng lồ đứng vây xem. Những con chim khổng lồ còn rắn chắc hơn sắt thép bị bài vân chưởng xé tan như miếng đậu phụ.

Có thể thấy được võ học đặc hiệu không phải tầm thường.

Sau đó Chu Tự mất hứng với những con dã thú này. Hắn lấy sách ra đọc.

“Cảm giác...Nói thế nào nhỉ, không đủ ngầu.”

Phạm vi đặc hiệu của một cánh tay có hạn, không chấn hãi về cảm quan, đặc hiệu như vậy chỉ có thể tính năm đồng tiền, cũng chỉ để lừa gạt trẻ con. Ấy, thực ra lừa trẻ con cũng rất tốt. Trọng điểm là hắn đã hai mươi hai tuổi, không phải là trẻ con nữa.