"Đây đâu giống như tấn thăng Nguyên Linh tứ phẩm chứ, đây giống với tấn thăng Thần Sáng Thế thì hơn?"
Vân Tiêu Tiên Tử nói với vẻ không cam lòng.
Làm gì có ai khủng bố tới mức này"
Lúc này Hầu Tầm đang đi sau lưng một người đàn ông ba mươi tuổi, hai người bọn họ đang đi về phía những căn nhà cho thuê.
"Hóa ra đại tỷ muốn giá rẻ à? Vừa rồi là sơ sót của ta, có một căn không tệ, có lẽ đại tỷ sẽ thích.
Trần Thiên cười làm lành, hắn nói.
Quán bar của mình bị đập, mình còn phải tìm chỗ ở giúp nàng, nghiệp chướng.
Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy đại tỷ bên cạnh đột nhiên ngừng lại, nàng giương mắt nhìn lên bầu trời với ánh mắt kinh ngạc, dường như đang rất hoảng sợ.
Trần Thiên tò mò cũng ngẩng đầu nhìn lên, hắn phát hiện đám mây trên bầu trời tạo thành một hình tượng Phật.
Kỳ quan.
"Mau chụp lại đi, đây là điềm lành đó"
Hắn lấy điện thoại ra rồi thốt lên một cách hưng phấn.
"Ngươi không sợ à?"
Hầu Tầm sợ tới nỗi đứng không vững.
Nàng phát hiện tòa thành này thật sự rất đáng sợ.
Khi Hầu Tầm nhìn thấy tôn Ma Thần trên bầu trời này, nàng cảm giác như mình gặp được thần minh. Vậy mà người trước mặt này lại không hề sợ hãi.
"Sợ ư?"
Trần Thiên có hơi thắc mắc:
"Tại sao phải sợ một tượng Phật chứ?"
"Tượng Phật?"
Hầu Tầm nghe vậy thì hiểu ra ngay:
"Ngươi không nhìn thấy ư? Cũng đúng thôi, trong mắt ngươi không có linh khí, cũng không có thần ý. Có nhiều thứ ngươi không thể nhìn thấy, ta sẽ mở ra một cái giúp ngươi"
Hầu Tầm nói rồi chạm tay lên trán của Trần Thiên một cái.
Trong nháy mắt Trần Thiên cảm giác trong mắt hắn có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.
Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên trời thêm một lần nữa thì đã sợ choáng váng.
Hắn hét lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất.
Hắn nhìn thấy một Ma Thần đỉnh thiên lập địa, tựa như tồn tại diệt thế, mọi chuyện chỉ đều nằm trong một ý niệm của đối phương.
Sống hay chết cũng không phải là chuyện mình quyết định nữa rồi.
Đây là... Thần minh ư?
Trời ơi, ta vừa thấy gì vậy?
Giờ phút này dột nhiên Trần Thiên hiểu ra được, vì sao đại tỷ này lại mạnh đến thế.
Lúc này Ma Đạo Chân Ý bắt đầu khuếch tán ra toàn bộ tu chân giới.
Thị trấn Thanh Bắc.
Liễu Nam Tư đang quét dọn vệ sinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Tầng mây trên trời cao cuồn cuộn. Ánh sao sáng ngời, ánh trăng như vầng sáng lơ lửng trên bầu trời. Có không ít người ở trấn Thanh Bắc phát hiện ra sự biến hóa của bầu trời.
Lúc này chân ý ma đạo cuốn trôi tám phương, tựa như xung quanh có Ma Thần ngồi khoanh chân, chiêm ngưỡng chúa tể trời cao.
Liễu Nam Tư không thể tin nổi, nàng đi đến cửa ngước nhìn lên trời rồi nói vào bên trong:
“Cha bọn trẻ, mau ra đây?
“Thật kỳ lạ"
Chu Nhiên cầm thìa đứng ở cửa.
Ma Thần đứng sừng sững trên trời cao, sao sáng như tô điểm cho hắn, ánh trăng rực rỡ phía sau hắn, chân ý ma đạo phủ khắp đại địa.
“Trước kia liều lĩnh thì liều lĩnh, nhưng chuyện này là thế nào?"
Liễu Nam Tư để ý nói:
“Rõ ràng là tăng cấp nguyên linh tứ phẩm, nhưng sao hắn lại muốn nâng nhân cách bản thân đến mức là khởi nguồn của Ma Thần?” “Ma Đạo Văn Thư do một người kỳ lạ viết ra, hắn hiểu thông suốt thiên địa, sáng tạo ma đạo vô tận, lĩnh ngộ ra văn thư hiếm thấy trên đời. Hắn cảm thấy tất cả Ma Thần trên thế gian này, chắc hẳn phải có khởi nguồn, hắn là chúa tể của tất cả. Nhưng tất cả đều là khái niệm, cho nên trong thư văn không đề cập đến, cần phải lĩnh ngộ. Lĩnh ngộ được thì có thể có được thu hoạch. Nghe nói kể cả là người đó cũng không thể vượt trên văn thư, tìm kiếm được sự tồn tại của chân ma. Rất nhiều năm qua, có nhiều người lĩnh hội, nhưng..."
Chu Nhiên cầm thìa nhìn chân trời nói:
“Từ xưa đến nay, chưa từng có người coi Ma Đạo Văn Thư làm trận linh khắc vào căn nguyên của sức mạnh. Có lẽ cũng có, nhưng chắc hẳn không thành công"
“Cho nên mới dẫn đến tình hình này ư?"
Nhìn trời đất biến hóa, Liễu Nam Tư có chút khiếp sợ.
“Có lẽ không chỉ như này, Phá Thiên Ma Thể đến độ hoàn hảo cũng là một trong số nguyên nhân, không có ai có thể tu luyện Ma Chủng giống như hắn. Đại khái là khắc Ma Đạo Văn Thư vào trên người Ma Chủng, cộng thêm trận linh thể hiện ra, cho nên mới biến thành tình hình như hiện giờ. Hắn thể hiện ra những thứ có trong khái niệm, hoặc là nói hắn đã trở thành khái niệm đó. Liễu Nam Tư ngẩn gười nhìn trời cao có chút nghi hoặc nói:
“Ngươi nói xem, hắn có phải là con trai của chúng ta không? Liệu có phải lúc sinh ra đã bị tráo đổi rồi không?"
Chu Nhiên:
"..."
Đẳng cấp như họ, không cần làm gì cũng có thể biết đứa trẻ có phải con của mình không. Huyết mạch liên thông, ít nhiều cũng có thể cảm nhận được. แ Lúc này Liễu Nam Tư lại thở dài một tiếng:
“Hình như chúng ta chỉ dạy hắn học hành, trở thành thế này không liên quan đến chúng ta.
“Phẩm chất mới là điều quan trọng nhất.
Chu Nhiên nói.
“Nhưng danh tiếng của hắn đặc biệt kém, cả giới tu chân đều biết con trai chúng ta có tính cách méo mó, giết người như rạ.
Liễu Nam Tư quay đầu nhìn chồng của mình.
Chu Nhiên:
"..."
Đây là danh tiếng tốt, phải vui mừng mới đúng.
1132 chữ