Rất nhanh hắn cau mày, trang cuối cùng chỉ có một câu đơn giản:
Chủ ta nói không nghe lời người già sẽ chịu thiệt trước mắt, nghe lời khuyên là một môn học vấn.
“Không hổ là Sách Quý Trí Tuệ"
Chu Tự có chút cảm khái. Nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy tại sao hai vị Thần Minh chơi với nhau, lại viết ra thứ bình thường như này? Nhưng nghĩ kỹ lại thì dáng vẻ của họ trong dòng sông lịch sử hình như vốn là hai người bình dân. Nhất thời Chu Tự cảm thấy Thần Minh cũng không phải cao cao tại thượng, thiếu khí chất của thần. Điển hình là Nữ Thần Băng Tuyết.
Sau khi đọc xong, Chu Tự gấp sách lại. Thấy đám người Thu tỷ vẫn đang thảo luận, Chu Tự lấy ra quyển sách khác đọc tiếp. Lần này là Tàng Bảo Thư của Thần Cổ Lộng Huyền Hư.
Sau khi lấy sách và lông vũ màu đen ra, hai thứ sinh ra cộng hưởng, lông vũ hòa vào trong đó, không có gió mà cuốn sách tự lay động, bắt đầu không ngừng lướt đọc, cuối cùng đến một trang mới, từ trang trắng bên trên dần xuất hiện dòng chữ. Chu Tự nhìn dòng chữ xuất hiện từng chút, sau đó đạt đến mức có thể đọc được. “Đầu tiên phải chúc mừng ngươi, ngươi đã sắp gần đến kết cục cuối cùng rồi. Ta rất hiếu kỳ ngươi muốn thứ gì, là sinh mạng vô tận, hay là tài phú vô cùng, hoặc là thần vị bất diệt? Nhưng muốn những thứ này, thì phải trả một cái giá. Ngươi đã chuẩn bị tâm lý chưa? Ví dụ có được tài phú vô cùng, thì ngươi sẽ mất đi..tâm trạng sầu não vì nghèo đói. Vui không? Bất ngờ không? Ha ha ha! Ngươi đoán ta đang đùa phải không? Ta chính là ta, Thần Cố Lộng Huyền Hư. Vậy thì để chúng ta bắt đầu thí luyện lần thứ hai, chúc ngươi may mắn. Thần Cổ Lộng Huyền Hư."
Sau đó Chu Tự nhìn thấy phía dưới lại xuất hiện hình ảnh. Nhưng hình ảnh lần này hơi tối, hình như chưa được kích hoạt. Đại khái cần khiến đại boss nhập vào.
“Lần trước Nữ Thần Băng Tuyết từng nói, hình như có thể cho Nữ Thần Băng Tuyết và Nữ Thần Đại Địa nhập vào, vừa hay hắn muốn gặp Nữ Thần Đại Địa. Đêm nay cũng có thể đi hỏi Nữ Thần Đại Địa, xem suy nghĩ của nàng thế nào? Thực ra hắn lo lắng đây là cái bẫy, chẳng may bị lợi dụng, dẫn đến biến hóa lớn. Vậy thì được không bằng mất. Xác định xong việc này, Chu Tự nghe đám người Thu tỷ thảo luận, hình như đang nói đến đi chụp ở đâu.
“Thanh Thành có công viên, có thể chụp ở đó"
Thu Thiển nói.
“Không được, phong cảnh Thanh Thành rất bình thường"
Chu Ngưng Nguyệt lắc đầu, sau đó nói:
“Đến ma môn đi, nơi đó có rất nhiều cảnh đẹp, rất thích hợp"
“Cái cây của nhà ta cũng được."
Thu Thiển nói.
“Nếu chọn nơi phong cảnh đẹp, có thể đến Đạo Tông Thiên Vân, từ nhỏ ta lớn lên ở đó, rất nhiều nơi có phong cảnh vô cùng đẹp"
Tô Thi hưng phấn nói.
“Nhiều nơi quá cũng rất khó chọn nhỉ?"
Âm Túc nói.
“Không khó chọn đâu.
Chu Tự nói theo bản năng:
“Đi tất cả các nơi không phải là được à? Chỗ Đạo Tông Thiên Vân thì nói trước với sư huynh ta là được"
Chỗ sư phụ thì bỏ qua, sợ kích động hắn. Dù sao Lý Lạc Thư xem mắt, cũng bị mình phá hỏng. Bây giờ đi chụp ảnh cưới, chẳng phải là càng nhân nhượng càng lấn tới ư? Sư huynh sư tỷ biết là được rồi.
Gia Cát Du nhất thời hơi lo lắng, không ngờ những người này định đến ma môn và Đạo Tông Thiên Vân, việc này...có phải khoa trương quá rồi không? Có những nơi được coi là thánh địa tu luyện, mà các ngươi lại dùng để chụp ảnh cưới, cứ cảm thấy lăng nhục thánh địa tu luyện.
“Có phải không hay lắm không?” Hàn Tô suy nghĩ một lát nói: “Trong Đạo Tông Thiên Vân có những nơi được gọi là thánh địa tu luyện, phong cảnh đẹp thì đẹp, nhưng dễ bị chỉ trích"
“Ấy? Danh tiếng của ta tốt không?"
Chu Tự đột nhiên hỏi.
Nhất thời không ai nói gì. Danh tiếng của Thánh Tử Ma Đạo có tốt không? Không tốt, ác vô cùng. Lăng nhục các ngươi mới bình thường, không lăng nhục còn có thể là Thánh Tử Ma Đạo không?
“Quyết định vậy đi, vừa hay lên đỉnh núi của cha mẹ ta ở, phong cảnh ở đó tuyệt đẹp.
Chu Ngưng Nguyệt hưng phấn nói.
“Đúng đúng, ta cũng từng đến"
Tô Thi tỏ ý công nhận.
“Ta cũng từng đến Chu Tự cũng nói theo. Điều này khiến Chu Ngưng Nguyệt và Tô Thi nghi hoặc, dường như đang nói sao ngươi lại từng đến đó.
“Đừng nói là nơi đó, sạp hàng mà Nữ Thần Trí Tuệ ăn bánh nướng, ta cũng từng đến rồi?
Chu Tự hơi đắc ý nói. Thu Thin che miệng cười, nàng biết Chu Tự nói đến dòng sông lịch sử. Nhưng đi khắp nơi chụp ảnh cưới, nàng hơi xấu hổ.
“Đã chọn áo cưới chưa?"
Gia Cát Du hỏi. Nàng không để ý đến chụp ở đâu, tóm lại những người này nói gì, thì nàng nghe đó. Không chống lại được thì không cần sợ hãi...Trời có sập cũng không cần nàng chống đỡ.
“Bộ này và cả bộ này"
Thu Thiển chỉ vào áo cưới màu trắng và màu tím trong ảnh nói. Chu Tự nhìn, phát hiện đều là loại che kín ngực.
Hắn nhớ áo cưới của người khác, vai trắng xương quai xanh đều lộ hết ra, có lẽ áo cưới như thế thì đẹp hơn chăng?
“Được, ta đi chuẩn bị, áo dài đỏ và váy tiên nữ thì các ngươi chuẩn bị nhé"
Gia Cát Du nói.
Đợi đi ra khỏi, Thu Thiển nói nhỏ bên tai Chu Tự:
“Không tốt sao?"
"A?"
Chu Tự nghi hoặc nói.
“Mặc áo cưới kín như thế, không tốt sao?"
Thu Thiển hỏi.
“Tốt tốt tốt"
Chu Tự gật đầu, chỉ không biết giá cả.
“Lúc ở nhà mặc quá kín, ảnh hưởng đến hứng thú của ngươi à?” Thu Thiển mỉm cười nhỏ giọng nói.
Chu Tự:
"..."
1116 chữ