Thứ bảy, ngày 27 tháng 2 tại thư viện Đông Lâm, Chu Tự đang đọc viễn cổ văn, hắn muốn nhanh chóng học tập.
"Trả ngươi này"
Minh Nam Sở trả Tàng Bảo Thư lại cho Chu Tự.
Trước đó Chu Tự vào xem rồi, Trí Giả không ở bên trong, mà phó bản là một ngọn núi.
Dọc đoạn đường đi đều là dã quái, giống như trước đó, hắn càng mạnh thì dã quái cũng càng mạnh, nên chỉ có thể dùng cách cũ.
Hắn không ra tay mà bắt người khác ra tay.
Có điều chuyện khai hoang lần này phải giao cho Nhị lão bản.
Sư tỷ của hắn đã chuẩn bị kỹ càng tất cả mọi thứ, cho nên cùng đi khai hoang với hắn.
Kiểu khai hoang này làm cho nàng hưng phấn muốn chết.
Đương nhiên giá của áo cưới cũng được quyết định rồi, mua đứt bốn nghìn tệ.
Tổng giá trị là chín ngàn tệ.
Vẫn vượt quá dự toán.
Nhưng lần này Thu tỷ đưa hắn ba ngàn tệ, hắn còn thừa lại hai ngàn.
Có điều Thu tỷ đưa tiền cho mình vẫn làm cho Chu Tự có cảm giác là lạ.
Xem ra mình phải cố gắng kiếm tiền, loại chuyện nhỏ này mà vẫn cần Thu tỷ trợ giúp.
Đương nhiên, phần còn thừa cũng không thể trả về.
Ừm, cứ xài hết vậy.
"Khai hoang xong rồi à?"
Chu Tự gấp sách lại, hỏi.
"Hiểu được tình hình đại khái rồi Minh Nam Sở ngồi xuống bên cạnh nói:
"Dọc đường có 136 con dã quái, chia làm sáu làn, có hai con tiểu boss, boss lớn nhất thì chúng ta không có đi xem. Không cần nghĩ cũng biết bên trong là cái gì"
Sau đó, Chu Tự tiếp tục đọc sách.
Nhân tiện dành thời gian xem xét Ma Chủng, phát hiện vòng thứ hai xuất hiện rồi.
Đại bảo kiếm thêm quả Bất tử, làm cho ma chủng chăm chỉ hơn khá nhiều.
Giống như được uống thuốc kích thích vậy.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa học xong bản thứ hai Sơn Hải Kinh Thế Thư, có lẽ hắn sẽ được chín vòng.
Đến lúc đó có thể lại đi đòi hai ngàn tệ được không?
Có điều, lần này là thăng cấp lên tam phẩm, trung tam phẩm thăng lên thượng tam phẩm.
Là vượt cấp về chất, hai ngàn tệ có phải ít quá không?
Ba ngàn tệ đi.
Lão cha không đến mức từ chối đâu nhỉ?
Tiệm cơm kiếm được nhiều tiền lắm mà.
Năm giờ hai mươi phút.
"Tính tiền lương đây Tô Thi gọi Chu Tự đi vào.
Cuối cùng Chu Tự nhận được một ngàn tệ.
"Ngày mai nhớ dậy sớm, tập hợp ở vùng ngoại ô"
Lúc tan làm, Chu Tự lên tiếng nhắc nhở.
Hắn nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra đang hồi hộp lắm.
Lần đầu tiên trong đời được chụp ảnh cưới.
Hắn cũng không biết như thế nào.
Về phần mấy vị lão bản, bọn hắn đi chơi thôi.
Vườn hoa Phú Quý.
Tòa nhà số sáu, tầng ba.
Chu Tự mở cửa đi vào.
Bây giờ là sáu giờ, chắc Thu tỷ đã làm xong cơm tối rồi.
Nhưng vừa mới đi vào, lại thấy Nguyệt tỷ mặc đồ ngủ gấu nhỏ nằm trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, không rõ sống chết.
"Nguyệt tỷ, ngươi sao vậy?"
Chu Tự tò mò hỏi.
"Đói quá đi.
Chu Ngưng Nguyệt ngồi dậy nhìn chằm chằm Chu Tự, nói.
Dáng vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
"Chưa có đồ ăn à?"
Chu Tự thay dép rồi đi vào xem, phát hiện trên bàn cơm đã bày cơm tối rồi:
"Có cơm rồi đây thây?"
"Nàng ăn nhiều quả Bất Tử quá, không tiêu được"
Thu Thiển bưng bát tới, cười nói:
"Bây giờ nàng không ăn được, nói đói, chỉ vì ngồi rất lâu mà không có thứ gì nhét vào miệng thôi. Rửa tay rồi ăn cơm đi"
Chu Tự rửa sạch tay, ngồi xuống ăn cơm, Chu Ngưng Nguyệt cũng ngồi vào bàn.
Có điều lần này nàng uống nước lọc.
"Ăn quả Bất tử thế mà không thăng cấp sao?"
Chu Tự hỏi.
"Nào có dễ dàng thế, người bình thường mà muốn từ ngũ phẩm lên tứ phẩm cũng phải mất mấy chục năm, ta mới thăng cấp mấy ngày.
Chu Ngưng Nguyệt không thèm để ý nói.
Chu Tự cảm thấy mấy ngày nữa, Nguyệt tỷ sẽ phiền não vì tu vi.
"Ngày mai mấy giờ xuất phát?"
Chu Tự uống hớp canh sườn, hỏi.
"Chắc là bốn, năm giờ phải dậy xuất phát rồi"
Thu Thiển đáp.
"Sớm ghê"
Chu Ngưng Nguyệt uống nước lọc, có hơi không muốn dậy.
"Nguyệt tỷ không muốn dậy, thì có thể không cần đi"
Chu Tự nói.
Vốn dĩ Nguyệt tỷ có đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
"Ta không đi thì ai mở cửa cho các ngươi?"
Chu Ngưng Nguyệt giải thích:
"Chỗ cha mẹ ta ở, chỉ có ta mở được thôi"
"Thì ra là thế"
Chu Tự gật đầu nói:
"Thế đưa chìa khóa cho ta không phải xong rồi sao?"
Chu Ngưng Nguyệt chỉ vào mặt mình:
"Nhận diện khuôn mặt"
Chu Tự:
"..."
Hắn vô ý thức nhớ tới lần đầu Nguyệt tỷ tới, dùng chìa khóa của mẹ mà.
Bây giờ hắn muốn đến nhà của Nguyệt tỷ, có phải cũng nên tìm mẹ lấy không?
Lúc nào rảnh phải đi xin mới được.
“Ăn no rồi, ta đi ngủ đây?
Uống hết nửa cốc nước, Chu Ngưng Nguyệt ra khỏi bàn ăn:
Chu Tự nhìn đồ ăn trên bàn, rơi vào trầm tư, nhiều đồ thế này, ai dọn dẹp đây? Nhất thời, hắn mới phát hiện tầm quan trọng của Nguyệt tỷ.
“Nào, ăn nhiều vào"
Thu Thiển gắp thức ăn cho Chu Tự, dường như không ăn hết thì không được.
Chu Tự:
"..."
Một lúc sau, Chu Tự nằm trên sofa, căng bụng rồi, cảm giác cả ngày mai cũng không cần ăn gì hết.
Thu Thiển ngồi bên cạnh hắn:
“Có muốn học tiếng viễn cổ không?"
“Không học đâu"
Chu Tự suy nghĩ nói:
“Đêm nay nghỉ ngơi nhé?"
“Nghỉ ngơi?"
Thu Thiển hỏi ngược lại.
“Đến phòng ta.
Chu Tự nói.“Còn sớm quá"
Thu Thiển có chút xấu hổ nói. Dạo này Chu Tự càng ngày càng to gan. “Bảy giờ"
Chu Tự nhìn đồng hồ, phát hiện đúng là vẫn còn sớm quá. Hắn mở tivi nói: “Vậy chúng ta xem tivi một lúc.
1110 chữ