Nàng có điện thoại, nhưng cũng không dùng nhiều, vì nàng không có hứng thú với bất kỳ thứ gì.
"Rất đẹp"
Nàng không tự chủ khen ngợi.
"Ta cũng có.
Tô Thị đang ăn quýt lập tức nói.
Chu Tự không để ý việc các nàng xem ảnh chụp, dù sao cũng chỉ có thế, rảnh thì cứ xem.
Hiện tại, hắn vẫn là nên dọn dẹp mấy thứ vướng bận trước.
Rất nhanh, đám người họ đã đi tới quảng trường tông môn. Nơi này người đông như kiến.
Họ đang đứng nép sang hai bên.
Ở giữa là một nam thanh niên đang đứng.
Người này có thực lực tam phẩm.
Và không ai khác chính là Văn Vĩ, người vừa mới được mọi người gọi là Vĩ Thần.
Mới đầu mọi người còn bị hiệu ứng đặc biệt dọa sợ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, không phải là hiệu ứng đặc biệt sao?
Ai mà không biết.
Sau đó, họ bình tĩnh lại.
Lúc này, đám người Chu Tự ngừng lại.
"Các ngươi chờ ta một lát.
Chu Tự một mình đi về phía đám đông.
Hắn đứng ở trước mặt mọi người, nói:
"Nghe nói các ngươi muốn khiêu chiến ta? Ta đang vội, các ngươi hẳn cũng biết ta tới làm gì. Vậy, các ngươi lên từng người là lên cả đám?"
Chu Tự quyết định, sẽ dùng công lực ngàn năm để dạy họ làm người.
Việc chụp ảnh cưới không thể bị trì hoãn.
Mọi người nhìn Chu Tự, người nào người nấy đều tỏ ra rất tức giận.
"Không những tới Thiên Vân Đạo Tông của ta chụp ảnh cưới, còn muốn tiến vào thánh địa tu luyện, đây quả thật là sự vũ nhục đối với đạo tông của chúng ta. Tu sĩ chúng ta, há có thể cúi đầu mặc cho các ngươi khi dễ? Các sư huynh đệ đồng đạo chúng ta tuyệt đối không cho phép loại chuyện này phát sinh. Các sư huynh đệ, tiến lên, nói cho người trước mắt này chúng ta tuyệt đối không thỏa hiệp"
Giọng nói dày nặng của Văn Vĩ truyền khắp bốn phương tám hướng.
Sau khi hắn dứt lời, tiếng bước chân đồng loạt vang lên.
Chỉ có điều...
Họ không phải là cùng nhau tiến lên một bước, mà là thống nhất lui về một bước.
Chu Tự: ...
Nhìn cảnh này, hắn quả thật cảm thấy ngây ngẩn cả người, họ có phải đi sai hướng rồi không?
Đám người Ân Chí Viễn thì cứ đứng đó nhìn, chẳng có ý can thiệp.
Có người khiêu chiến, hắn đương nhiên là vui mừng.
Thuận tiện hắn cũng muốn xem tu vi hiện tại của Chu Tự đã đến đâu.
Cứ như vậy nhìn, không có can thiệp.
Tuy rằng người ra tay là sư huynh Văn Vĩ, nhưng hắn cũng không cảm thấy sư huynh sẽ thắng lợi.
Nếu như người đứng ở nơi này là Đạo Tử, thì hắn có lẽ sẽ cảm thấy thực lực của Đạo Tử và Thánh Tử ngang nhau.
Đây chính là ảnh hưởng mà Đạo Tử đã tạo ra cho bọn hắn.
Người có tên cây có bóng, Đạo Tử chính là Đạo Tử.
Không phải là người mà những tu sĩ bình thường có thể so sánh.
Thế nhưng không biết Đạo Tử đã sớm đi nơi này, cũng không biết khi nào sẽ trở về.
Trong thực tế, có rất nhiều người hy vọng rằng Đạo Tử sẽ đứng ra.
Được rồi, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là người trước mắt này rõ ràng không thích hợp.
Nhìn mọi người đồng loạt lui về phía sau một bước, Văn Vĩ đều hoài nghi có phải vừa rồi mình nói sai phương hướng hay không.
Tại sao không có ai tiến về phía trước?
Đây rốt cuộc là ý gì đây?
Đã nói tốt là cùng nhau đối mắt, giờ thì hay rồi, tất cả đều lui.
Đây là để đặt anh ta ở đâu?
Không có tiền đồ.
Hít sâu một hơi, Văn Vĩ từ trong vạn quân đi ra, tiến về phía của Chu Tự.
Bước chân của hắn ổn định, thân ảnh cao ngạo.
Khí thế phi phàm.
Chu Tự cũng đi về phía hắn, trực tiếp tiến vào vạn quân.
Rất nhanh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi còn có gì muốn nói?"
Chu Tự hỏi.
Khí tức đỏ sậm trên người hắn như ẩn như hiện.
Bóng Dáng Ma Thần cũng theo tâm ý của hắn mà động, phảng phất chỉ cần hắn động thủ, Ma Thần của Chư Thiên Vạn Giới đều sẽ xuất hiện phía sau hắn.
Cùng nhau tru sát cường địch.
"Ta, Văn Vĩ, thuở nhỏ thiên phú kinh người, ba trăm năm trước thăng tới thượng tam phẩm, lĩnh ngộ được đạo ý. Hôm nay đứng đây chỉ vì để làm một chuyện Văn Vĩ thần sắc nghiêm túc.
Mọi người bị những lời này cảm nhiễm, tất cả đều cảm thấy có chút hổ thẹn.
Không hổ là vĩ thần.
Dám đối mặt với tất cả những trở ngại, bỏ qua tất cả những khó khăn.
Đây mới là tấm gương mà chúng ta nên noi theo.
Họ tự thẹn không bằng.
"Là chuyện gì?"
Chu Tự hỏi.
Văn Vĩ nhìn Chu Tự, thần sắc lạnh thấu xương.
Tất cả mọi người đang nhìn đều có chút kích động, đến rồi, thời khắc huy hoàng của Vĩ Thần sắp tới rồi.
Dưới ánh mắt của bao nhiêu người, Vĩ Thần không ra tay.
Mà là đột nhiên chắp tay cúi đầu trước mặt Chu Tự, cung kính nói:
"Chúng ta tới nơi này chỉ vì một chuyện, đó chính là chúc mừng tiểu sư thúc tổ đại hôn vui vẻ. Sư huynh đệ chúng ta có hơn ba ngàn người, đều nóng lòng muốn đến chuẩn bị hôn sự cho tiểu sư thúc tổ, nên đang tự chủ lập nhóm cùng đi. Muốn để cho tiểu sư thúc tổ và phu nhân có thể thuận lợi hoàn thành hôn sự. Vì vậy, kính xin tiểu sư thúc tổ hãy hạ lệnh, ba ngàn đệ tử chúng ta mặc cho ngươi điều khiển.
Thanh âm hùng hậu truyền khắp bốn phương tám hướng.
Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ tại chỗ. Vĩ Thần, tôn nghiêm của ngươi đâu rồi?
Có phải bị chó ăn rồi không?
1106 chữ