Đại địa xuất hiện chấn rung.
Cuồng phong đột nhiên cuồn cuộn nổi lên, cuốn bay cát đá.
Họ lập tức nhìn về phía núi cao, nhưng vừa nhìn họ đã hoàn toàn sửng sốt. Ngọn núi có thể thấy bằng mắt thường vừa nãy, lại biến mất trong phút chốc, là sức mạnh cường mạnh đánh sập.
Gió bão cường mạnh tấn công đến, trên núi cao có thứ gì rơi xuống.
Phập!
Phập!
Tô Thi muốn tránh né, nhưng lúc này, một thứ gì đó đen xì rơi xuống trước mặt nàng, nàng rút kiếm đâm ra theo bản năng.
Chuẩn xác, tao nhã.
Kinh nghiệm lại tăng lên lần nữa.
Lúc này tất cả dừng lại, đám người Minh Nam Sở lập tức dừng tranh đấu, mà nhìn về phía bầu trời cao.
Phía trên thay đổi, có chút...Vượt ngoài dự liệu.
Nhưng điều khiến họ bất ngờ hơn chính là phía trên truyền đến tiếng nói, sợ hãi và cung kính:
“Chung Hổ của Đổ Đường mười hai tịnh đường, tham kiến Thánh Tử”
…
Nghe thấy giọng nói của Chung Hổ, Bạch Cẩm liền ngẩn người, Bạch Phong và Khương Khâu cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Núi cao Cơ Duyên trực tiếp bị tấn công đổ sập, hơn nữa còn là do Thánh Tử làm…
Lúc này họ thấy một luồng sáng dâng lên trên đỉnh núi, đó là một bóng hình, uy vũ bất phàm, cái thế vô song, quyền phá Cửu Châu. Bạch Cẩm không hề do dự, cung kính bái lạy về phía núi cao:
“Tham kiến Thánh Tử.”
Bạch Phong và Khương Khâu cũng vậy, không dám có chút bất kính.
Một đòn này đã dọa họ sợ hãi.
Ở họ thanh âm vang lên sau, cả rừng cây thậm chí cả cơ duyên nơi, tất cả đều hướng tới núi cao phương hướng truyền ra thanh âm:
“Tham kiến Thánh Tử.”
Đám người Minh Nam Sở lùi lại đứng với nhau, biến cố đột ngột này, giọng nói đột ngột này, khiến họ có chút kinh sợ.
Đây là thực lực thực sự của Thánh Tử Ma Đạo?
Lúc này chỉ cần đạo tu muốn tiến vào đều phải chịu nỗi khiếp sợ bởi Thánh Tử Ma Đạo chi phối.
Yên Phi Hoa ở bên ngoài nhìn ngọn núi đổ sập, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Quả nhiên, họ đã cảm nhận được thánh uy của Thánh Tử.
“Không biết họ cảm nhận được đau đớn hay không, đây không phải lần đầu tiên có người khiêu khích Thánh Tử, ta nghĩ chắc chắn cũng không phải lần cuối cùng.”
Có lẽ có không ít người dũng mãnh trong giới tu chân, mặc kệ người khác có dũng mạnh hay không, tóm lại nàng làm con rùa rụt cổ.
Thần Khuyển Đại Đại canh giữ màn sáng bên ngoài cũng cảm nhận được đỉnh núi Cơ Duyên bị phá sập.
Càng nghe thấy câu “Tham kiến Thánh Tử”, điều này khiến nó có chút kinh ngạc.
“Thánh Tử? Thánh Tử Ma Đạo đến rồi?”
Nó không biết, nhưng rất nhanh nó phát hiện những người này hành lễ về phía đỉnh núi Cơ Duyên.
Mà người phá hỏng ngọn núi là ngài…
Cho nên, ngài chính là Thánh Tử Ma Đạo?
Liệu có thể hoàn thành nhiệm vụ mà trưởng bối trong nhà giao cho không?
Nó vẫn là ấu khuyển, vẫn chưa nhận chủ.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả Đại Địa Thần Khuyển đều cần nhận chủ, nhưng đương nhiên nhận một người lợi hại làm chủ sẽ tốt hơn.
Thánh Nữ Ma Đạo, là lựa chọn hàng đầu.
Thực sự cũng rất mạnh, nhưng…
Sau khi thấy được sự cường mạnh của ngài, nó không còn suy nghĩ nhận chủ nữa.
Vốn tưởng rằng ngài tôn quý, nó không trèo cao được, nhưng bây giờ ngài là Thánh Tử Ma Đạo, cấm địa cũng có chút quan hệ với Ma Đạo, nó có thể kết thân.
Lúc này trong lòng Đại Địa Thần Khuyển linh hoạt hẳn lên.
Tương lai không giới hạn ở ngay trước mắt nó, một khi nắm bắt được, nó sẽ lên chín vạn dặm như diều gặp gió cùng ngài.
…
Chu Tự ngẩng đầu nhìn lên, hắn cảm giác có một luồng quang dâng lên từ trên người.
Sau đó biến mất.
Đây là cái gì?
Hắn vốn định hỏi năm người bên cạnh.
Nhưng họ đều cúi đầu quỳ một chân xuống đất, hỏi họ chẳng khác gì tự hỏi mình. Những người này gọi hắn là Thánh Tử, còn hành đại lễ như vậy. Nhất thời hắn cũng không biết đáp lại thế nào, vậy thì không đáp lại nữa.
Suy nghĩ một lúc, hắn dự định chôn người vừa nãy, nhân tiện chôn luôn người mặc áo giáp đó. Nhưng tìm kiếm xung quanh, phát hiện không biết áo giáp đã đi đâu rồi, chỉ còn lại một cánh tay của người có đặc hiệu vô cùng hợi hại đó.
Cánh tay này còn sót lại ở đây vì hắn bị tóm lấy.
Chôn thôi.
Nghĩ như vậy, Chu Tự lấy mộc kiếm ra bắt đầu đào hố.
Thánh tử không có chỉ thị gì, cũng không có dấu hiệu để ý đến họ, điều này khiến năm người quỳ một chân đó toát mồ hôi lạnh.
Hắn đang xử lý sao? Thánh Tử quả nhiên không đơn giản.
Nhưng họ có chút không hiểu Thánh Tử, tại sao phải đào hố ở đây? Có vẻ như muốn chôn cánh tay đó.
Trong lòng bốn người còn lại hoảng sợ nhưng vẫn hiếu kỳ.
Còn Chung Hổ thì khác, thấy hành động kỳ lạ của Thánh Tử, trong lòng hắn chỉ có nỗi sợ hãi.
Vì tiếp sau đây chắc chắn sẽ xảy ra chuyện đáng sợ, giống như Thánh Tử đặt từng con lân hổ bên cạnh hắn.
Đêm đó là ác mộng của hắn.
Hôm nay có thể cũng sẽ là ác mộng của hắn.