Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 972: Mạng Kém Thật




Mấy người Thanh Long, mấy người Hình Ngọ, chẳng có ai là nàng không quen cả.

Bên một phòng làm việc khác.

Vân Tiêu Tiên Tử đang xem phim truyền hình thì đột nhiên thấy Tô Thị lại mời thêm người vào nhóm. "Thần Vận mệnh? Đây là ai?"

Nàng không hề biết người này. Thậm chí còn chưa từng nghe nói tới cái tên này.

Chỉ là rất nhanh sau đó bầu không khí trong nhóm đã trở nên sinh động.

Người đầu tiên mở miệng là Thanh Long:

"Thần Vận Mệnh, sao ngươi vẫn còn sống? Ta nhớ năm xưa ta thấy ngươi nổ tung rồi mà nhỉ?" Hình Ngọ:

"Ta cũng thấy"

Chu Tước:

"Ta không thấy, năm xưa hắn chết như thế nào nhỉ?"

Bạch Hổ:

"Lúc đó ta còn khá yếu, nên không nhìn thấy vị thần cuồng vọng này chết như thế nào"

Vân Tiêu Tiên Tử nhìn nội dung cuộc trò chuyện mà trong lúc nhất thời không biết phải gia nhập như thế nào. Họ đang nói gì vậy?

Dù có người mới gia nhập, nhưng nàng không nghe hiểu được.

Vân Tiêu Tiên Tử cảm thấy khoảng cách giữa mình và họ quá lớn.

Thần vận Mệnh:

"Ta chỉ là bị đánh chết, không phải bị ma diệt"

Thanh Long:

"Vậy có nghĩa là bây giờ chúng ta tiến lên giết ngươi thì ngươi vẫn còn sống lại được à? Nói mới nhớ ngươi khôi phục tới mức độ nào rồi? Khôi phục hoàn toàn chưa?"

Hình Ngọ:

"Chắc chưa đâu, hiện tại có lẽ không có bất cứ vị thần minh hoàn chỉnh nào, nếu không đã bị chúng ta phát hiện từ lâu rồi"

Huyền Vũ:

"Ngươi đang ở đâu vậy?"

Mãn Giang Hồng:

"Khụ khụ, sao ngươi lại quen Thần Vận Mệnh?"

Tô Thị:

"Ta đâu có quen, họ quen biết Chu Tự, nhưng ta biết Thần Vận Mệnh đang ở đâu, hắn ở ngay trong Thanh thành Trí Giả:

"Thần Vận Mệnh, ngươi cũng khá may mắn đấy, sinh ra ngay trong vùng đất người khác không thể nào với tới được"

Chu Ngưng Nguyệt:

"Lúc trước hắn còn muốn chạy đi"

Nàng gửi kèm một nhãn dán đang ăn đồ ăn.

Vân Tiêu Tiên Tử nhìn những người này nói chuyện phiếm, nàng quyết định mình vẫn nên chêm vào một câu, để mọi người chú ý tới mình.

Vân Tiêu Tiên Tử:

"Chào tiền bối"

Sau khi gửi tin nhắn thì Vân Tiêu Tiên Tử nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Nàng nhìn một lúc lâu, sau đó nói với Trình trưởng lão:

"Mạng của thư viện tệ thật đấy, lại đứng máy rồi"

Trình trưởng lão lườm nàng một cái rồi nói: "Ngươi đừng tự mình đa tình nữa, lại im lặng rồi"

Vân Tiêu Tiên Tử mím môi, tỏ vẻ mình sắp khóc.

Nàng chạy vụt ra ngoài ôm lấy Trình tỷ.

Uất ức tới phát khóc.

Nhất thời Trình tỷ thấy có hơi buồn cười, chỉ có điều từ sau khi đến nơi này, Vân Tiêu ngày càng không còn dáng vẻ trưởng giáo nữa rồi.

Một khoảng thời gian nữa Dạ Nguyệt Thánh Địa kể tội nàng cũng nên.

Vậy mà lại biến chưởng giáo thành dạng thế này.

Trước kia bọn họ đều khen nàng có thể dạy ra một chưởng giáo vĩ đại như vậy.

Đáng tiếc chẳng qua được mấy năm mà lại khiến chưởng giáo không đứng đắn nữa rồi.

Tuổi già khó giữ.

Thế những nàng cũng chẳng thèm để ý.

“Được rồi, có người về rồi.

Trình tỷ cười nói.

Nghe vậy Vân Tiêu tiên tử lập tức nhìn vào điện thoại.

Nàng phát hiện quả thực có người đang quay nàng.

Trình tỷ:

“Chào nhé!"

Vân Tiêu tiên tử vừa nhìn thấy Trình tỷ thì cảm động đến phát khóc.

Lúc này Chu Tự cũng đang đợi Trí Giả đáp lại.

Thế nhưng Trí Giả lại bắt đầu giả chết.

Lúc nữa hắn phải đi làm rồi, chẳng có thời gian đâu mà lên nhóm xem.

Ở cùng một đám người không biết từ thời đại nào, bản thân hắn cũng chẳng có chủ đề chung với bọn họ.

Lúc sau Dương Siêu đi mua đồng thoại thư về rồi.

Thần Vận Mệnh được sinh ra ở Thanh thành đúng là quá may mắn, cũng vì cha của Nguyệt tỷ không quản chuyện này nên hắn cũng ở thể ở lại nơi đây.

Nếu là một số thành phố khác thì e là muốn đến cũng không được.

Tan làm, Chu Tự đến Biên Giới Thành một chuyến.

Lúc đi còn thấy Hầu Trầm đang đưa theo Hầu Tầm đi xung quanh.

Vẻ mặt Hầu Tầm đầu tò mò, Hầu Trầm lại không vui vẻ lắm.

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta cũng chẳng đả động gì đến ngươi.

Hầu Tầm nói vậy.

“Ngươi có biết bản thân mình đang làm cái gì không hả?"

Giọng Hầu Trầm trầm thấp.

Lúc này Hầu Tầm đang mặc váy, nàng lượn một vòng trước mặt Hầu Trầm rồi hỏi:

“Có đẹp không? Có thể ngươi đang cảm thấy ta cố tình gây sự nhưng đây thực sự là thứ mà ta hằng mong ước. Ta được tự do rồi, khôi phục lại nguyên dạng rồi, là một cô gái bình thường. Cho dù có chết cũng còn tốt hơn là sống không bằng chết. Thần Minh mà ta phụng dưỡng đã cho ta một khởi đầu mới, ta giúp hắn làm việc cũng là hợp tình hợp lý. Cho dù ta có phải bỏ mạng thì đó cũng chính là lựa chọn của ta. Ít nhất, ta của hiện tại cảm thấy vô cùng vui vẻ, có thể biết được mọi thứ trên đời. Ta sẽ không phản bội hắn, cho dù một ngày nào đó thực sự phải đi theo chịu chết vậy thì cũng là do ta tình nguyện. Tất cả những điều ấy đều là lựa chọn của ta, ngươi đừng nói ta nữa. Dù sao quan hệ giữa chúng ta cũng không tốt, ta có chết thì chết thôi"

Chu Tự trông thấy dáng vẻ hổn hển của Hầu Trầm thì thầm nghĩ rằng Hầu Tầm này không đơn giản chút nào, vậy mà có thể khiến một người tốt tính như này trở nên tức giận như thế.

Đúng là có muội muội phiền phức thật.

Cũng may trong nhà hắn là nhỏ nhất rồi.

Còn về Tam lão bản, chắc chắn là nàng đang tự lừa mình dối người.

Tỷ tỷ thì không nên giả thành muội muội.

1114 chữ