Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 987: Rất Biết Diễn Kịch




Đại Địa Nữ Thần có chút bất đắc dĩ, sau đó nói:

“Quay lại đây"

“Nói đến bây giờ là vẫn có kịch bản sao?"

Chu Tự hỏi.

“Ngươi có điều gì muốn hỏi?"

Nữ thần Băng Tuyết lạnh lùng nói.

“Các ngươi có biết gì về thời đại trước thời đại Thần Minh không?"

Chu Tự cảm thấy có thể hỏi thử xem.

“Ta biết rất nhiều"

Nữ thần Băng Tuyết nhỏ giọng nói:

“Nơi này dính dáng đến một bí mật lớn.

“Bí mật lớn?"

Vẻ mặt Chu Tự đầy kinh ngạc.

“Ừm, mà bí mật này liên quan mật thiết với ngươi"

Nữ thần Băng Tuyết vẻ mặt nghiêm túc:

“Đáp án sau cùng của bí mật này chính là..."

Đột nhiên nàng ôm ngực khó nhọc nói: “Chính là..."

Phut~ Một thanh kiếm băng đột nhiên đâm xuyên qua tim của nữ thần Băng Tuyết, máu tươi phun ra bốn phía.

Cơ thể nàng bắt đầu đóng băng.

Đám Chu Tự vô cùng kinh hãi.

“Chính là..."

Nữ thần Băng Tuyết khó nhọc mở miệng nói với đám Chu Tự:

“Thiên địa chi.."

Giọng nói im bặt đi, nữ thần Băng Tuyết đã đóng băng hoàn toàn.

Chu Tự giật nảy mình đang suy nghĩ xem có phải nữ thần Băng Tuyết đã nói chuyện gì đó không nên nói hay không.

Nhưng không đợi những người khác hết kinh ngạc, bóng dáng của nữ thần Băng Tuyết đã thoát ra khỏi khối băng.

Nàng lạnh lùng nhìn Chu Tự mỉm cười nói:

“Lừa các ngươi đấy, haha..Với cả các ngươi giết ta bao nhiêu lần, thù này ta nhớ kỹ rồi. Chờ đến lúc ta sống lại, ta sẽ tìm người người một trong các ngươi để tính sổ. Ai cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn.

“Quên đi, không cần thiết phải so đo với trẻ con.

Cơ thể của Đại Địa Nữ Thần bắt đầu biến thành gỗ, bóng dáng của nàng cũng xuất hiện theo.

Hai người đi về phía không trung.

“Cái gì gọi là trẻ con cơ? Chúng còn nhỏ thì chúng đúng sao? Ta người lớn ta mới có lý lẽ. Không khiến chúng trả giá đắt thì ta nuốt không trôi cục tức này.

Nữ thần Băng Tuyết cả giận nói.

“Ngươi có thể sống hay không còn phải xem họ có vui hay không đã Đại Địa Nữ Thần nhắc nhở.

“Ta cũng đã chết rồi, còn sợ chết hay sao? Vậy lúc trước ta chết thì tính sao đây?"

Nữ thần Băng Tuyết không phục nói.

Sau đó hai người biến mất trong phó bản.

Mà thân thể của hai người họ cũng vỡ vụn vào giờ phút này, hóa thành hư không, cùng với đó cũng có một đống đồ rơi xuống.

Nhưng tất cả mọi người không nhặt đồ ngay lập tức.

Họ còn đang chấn động vì dáng vẻ cuối cùng của nữ thần Băng Tuyết.

Một dáng vẻ bị diệt khẩu, giả vờ y như thật.

“Nữ thần Băng Tuyết rất có năng khiếu diễn xuất.

Chu Tự nhìn một vòng xung quanh.

Xác định phần lớn mọi người đều bị lừa, hắn liền yên tâm.

Xem ra tiểu Bạch giới tu chân, không chỉ có một người là hắn.

Đương nhiên, nếu như chỉ có hắn và Tô Thi thì như vậy hắn sẽ rất khổ sở.

“Vẫn nên xem xem có thứ ngươi muốn hay không đi Thu Thiển thở ra một hơi chuyển chủ đề.

Chờ đến lúc Chu Tự gật đầu, phát hiện Nguyệt tỷ đã ngồi xổm trước đống trang bị để nhặt đồ.

Nàng nhìn xung quanh đống đồ, quả nhiên lại tìm được thuốc kinh nghiệm, sau đó nàng không nói hai lời mở ra uống một hơi uống hết luôn.

“Nguyệt tỷ giữ lại hai bình cho ta"

Tô Thi lập tức xông tới nói.

Đợi đến khi nàng uống xong thuốc kinh nghiệm, lượng lớn kinh nghiệm xuất hiện từ trên đầu nàng.

Gia Cát Du nhìn thấy cũng sững người.

Hầu Tầm cũng kinh ngạc, đây là thứ gì.

Nhưng lúc nữ thần Băng Tuyết bị giết, quả thực nàng đã hù dọa.

Mối quan hệ với Thần Minh là thứ khiến người ta rất sợ hãi.

Chu Tự cũng đi qua đó tìm kiếm, đủ món đồ sáng lấp lánh, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn, chỉ muốn tìm một quyển sách.

Rất nhanh hắn đã tìm thấy nửa quyển sách, xem tên sách xong, hắn cười.

“Tìm được rồi.

Rốt cuộc đã tìm được thời đại thần thoại.

“Uống không?"

Thu Thiền đưa thuốc kinh nghiệm cho hắn.

Chu Tự nhận lấy uống hết trong một ngụm, thoải mái.

“Người không biết còn tưởng ngươi đang uống rượu đấy"

Thu Thiển uống một ngụm nhỏ thuốc kinh nghiệm, nói.

Nói đến chuyện uống rượu, sắc mặt Chu Tự cũng hơi tái nhợt đi.

Như này sẽ lại nhớ tới cha và chú hai, thật đau đầu.

Lần sau vẫn nên mua nhiều rượu giả về một chút.

Tốt xấu gì mình cũng có thể kiên trì một lúc, đến lúc uống Nữ Nhi Hồng của Tam lão bản, như thế mất mạng đấy.

Trong nháy mắt là sáng ngày thứ hai.

Trong lúc đó cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì.

Ví dụ như lôi kéo Thu tỷ nói chuyện yêu đương, nghĩ đến đây, hắn chỉ muốn chết quách đi cho rồi.

“Những đồ khác các ngươi có muốn không? Không muốn thì ta lấy nhé.

Minh Nam Sở hỏi.

“Tự các ngươi chia đi"

Chu Tự vuốt vuốt nửa quyển sách thuận miệng nói.

Hắn không muốn, thứ Nguyệt tỷ muốn đầu tiên chính là thuốc kinh nghiệm, nói rõ cũng không cần.

Thu tỷ cũng không lấy, vậy là một nhà họ đều không cần.

Tô Thi...Vậy là đứng về phía mấy ông chủ.

“Có một thanh trường thương hồng anh này"

Tô Thi cầm thanh trường thương lên nhìn xung quanh nói:

“Cây thương này thật đẹp mắt.

Mũi thương trắng bạc, thân thương sáng long lanh, một chùm tua rua đỏ rủ xuống, giống như một áo choàng màu đỏ nổi bật trong ngàn quân.

“Đáng tiếc là ta không xứng với cây thương này.

Tô Thị đưa cây thương cho Chu Ngưng Nguyệt.

“Nguyệt tỷ, cho ngươi này"

“Không muốn"

Chu Ngưng Nguyệt không thèm nhìn lấy một cái.

1066 chữ