Đối Tượng Xem Mắt Thật Dịu Dàng

Chương 9




Edit: Cháo

Lúc Hạ Tình tỉnh giấc, tôi đã quỳ ba tiếng đồng hồ.

Hạ Tình thấy thế sợ hết hồn, “Anh làm gì đấy?”

Rắn nhỏ cũng mơ màng mở mắt ra, tôi xách nó dậy.

Nhấn xuống bên cạnh đầu gối mình cùng quỳ.

Rắn nhỏ: QAQ???

Chim cực lạc đập cánh bay đến vai Hạ Tình, tò mò nhìn tôi và rắn nhỏ cùng với chủ nhân của nó.

“Hạ Tình, anh sám hối với em.” Tôi quỳ rất tiêu chuẩn.

Hạ Tình xuống giường muốn đỡ tôi dậy, “Anh sám hối gì chứ? Đứng lên đã, vết thương của anh mới tốt lên, quỳ thế này không tốt cho thân thể.”

Hức hức hức, sao Hạ Tình tốt thế chứ!

Tôi không đứng dậy, chỉ nắm lấy tay Hạ Tình.

“Hạ Tình, anh có lỗi với em, nhưng em phải tin anh, anh thề với thiên hà thứ ba, nửa đời sau của anh chỉ yêu duy nhất mình em! Không làm được anh sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh!”

Hạ Tình che miệng tôi lại, “Không được nói lung tung, anh không được thề, em tin anh, anh đứng lên đã.”

Hu hu hu, tôi có lỗi với Hạ Tình quá!

Tôi thế mà lại tư định chung thân* với bạn chịch!

*tự quyết định chuyện cưới hỏi

Tôi: “U u u ô ô ô!”

Hạ Tình buông miệng tôi ra, “Anh đứng lên trước đã, mặt đất lạnh.”

Tôi ôm đùi em, “Hạ Tình anh xin lỗi em, anh không ngờ trước khi mình mất trí nhớ lại khốn nạn như vậy! Có cả bạn chịch nữa chứ!”

Hạ Tình không lên tiếng.

Tôi tiếp tục gào khóc, “Anh thậm chí còn lén quyết định chuyện chung thân đại sự với người ta! Nhưng mà anh không nhớ gì cả! Hạ Tình em phải tin anh! Nửa đời sau của anh chỉ thích mình em thôi! Thật đấy! Bây giờ anh chỉ yêu mình em thôi!”

Hạ Tình bất đắc dĩ cũng quỳ một chân xuống, “Được rồi được rồi.”

Tôi thuận thế kéo em vào lòng, “Hạ Tình! Em tha thứ cho anh đi!”

Hạ Tình thở dài trong lòng tôi, “Đồ ngốc Quan Liệt này.”

“Hu hu hu, Hạ Tình, anh chính là một thằng ngu! Em có thể đánh anh mắng anh! Nhưng tuyệt đối đừng không cần anh nữa! Anh thề đấy!”

Hạ Tình cười phì một tiếng, “Được rồi mà, chồng ơi mau đứng dậy đi.”

“Anh không đứng! Anh không đứng!” Tôi ôm chặt lấy Hạ Tình, rất sợ chỉ cần buông lỏng tay ra thì em sẽ đổi ý.

Hu hu hu, Hạ Tình quá tốt, là tôi không xứng với em ấy.

Tôi chính là một thằng khốn mà.

Hạ Tình hôn nhẹ tôi một cái, “Chúng ta lên giường đã, anh nghe em nói.”

Mắt tôi đỏ bừng bị Hạ Tình kéo lên nhét vào chăn, Hạ Tình cũng chui vào theo, rúc vào lòng tôi.

Tôi vừa nấc cụt vừa ôm lấy Hạ Tình.

Tôi phải đi kiếm tiền nuôi Hạ Tình, hức hức hức.

Hạ Tình day day huyệt thái dương, “Được rồi đó, mỗi lần mất trí nhớ toàn khóc không à, em còn chẳng sợ, anh sợ gì chứ?”

“Hu hu hu, anh cũng không biết sao nữa, vừa tỉnh dậy là cứ muốn khóc.” Tôi quẹt nước mắt một cái.

“Đợi đã! Mỗi lần mất trí nhớ? Hạ Tình em biết anh sao? Sau này anh sẽ thay đổi!”

Hạ Tình cọ vào ngực tôi một cái, “Đương nhiên là em biết anh rồi.”

“Từ cái ngày anh trở thành lính gác là em đã biết anh rồi.”

“Em thường xuyên trốn khỏi Tháp Văn ra ngoài tìm anh, chúng ta đã trải qua vô số lần đầu tiên rồi.”

“Trước khi anh ra chiến trường, chúng ta đã kết hợp nhiệt.”

“Anh đã ký hiệu em rồi, chúng ta đã hẹn, chờ anh trở về thì sẽ kết hôn ngay.”

“Cho dù anh có mất trí nhớ bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn sẽ nhớ ra em.”

“Sau khi anh nằm viện, em nghe nói anh bị thương rất nặng, nhưng vì giới nghiêm của Tháp Văn nên em không thể lén ra ngoài thăm anh được.”

“Hôm đi xem mắt ấy, bởi vì lâu rồi không được gặp anh, em quá kích động, thiếu chút nữa xảy ra kết hợp nhiệt, may mà có nụ hôn của anh.”

“Không nhớ được cũng không sao, lần này chúng ta đã đăng ký rồi, em cũng không cần phải lén chạy ra ngoài gặp anh nữa.”

“Sau này mặc kệ anh mất trí nhớ bao nhiêu lần, em cũng sẽ ở bên chờ anh nhớ lại.”

“Em yêu anh, Quan Liệt.”

Hạ Tình nằm trong lòng tôi, kể cho tôi rất nhiều chuyện trước kia của chúng tôi, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên hẹn hò, lần đầu tiên kết hợp, lần đầu tiên ký hiệu…

Những mảnh vụn ký ức bị tôi quên mất, dường như đang từ từ nối lại với nhau.

“Cái tài khoản anh hẹn chịch ấy…” Hạ Tình nhắc đến mà cũng rất muốn cười, “Trong đó có một người duy nhất là em thôi.”

“Anh sợ quân đội phát hiện, nên luôn dùng tài khoản phụ lén liên lạc với em.”

“Được rồi đừng khóc, nhanh nhớ lại đi, trước khi mất trí nhớ, anh cũng đâu phải cái túi khóc đâu.”

“Thiếu tướng Quan của em.”

Rắn nhỏ thoát chết trong gang tấc bò qua dùng cái đuôi nhỏ chọc chọc lấy lòng chim cực lạc, chim cực lạc cũng dịu dàng mổ mổ nó.

Tốt quá, tôi không phải tên cặn bã khốn nạn.

Hu hu hu, tôi sẽ yêu Hạ Tình cả đời này.

Tên khốn Quan Liệt nhà mi, mau nhớ lại đi!

= = =

Cháo có lời: rồi chào cả nhà, chắc thứ 2 mới tiếp tục được:v