Buổi chiều.
Chuông giờ tự quản vừa vang lên, An Tri Hạ đã nhanh chân ôm sách chạy đến thư viện. Quả nhiên, Mặc Đông đang ngồi bên góc cửa sổ lớn ở nơi sâu nhất trong thư viện. Lúc trước hai người thường mượn phòng riêng, dần dần cảm thấy rắc rối và không cần thiết nên hai người học luôn ở bên ngoài. Bọn họ vẫn thường hay chọn vị trí này, đi xa hơn một chút nhưng lại yên tĩnh, người khác không phiền mình và khi Mặc Đông giảng bài cho cô cũng không làm phiền người khác.
Từ vị trí của An Tri Hạ lúc này chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng cao thẳng và sườn khuôn mặt của anh. Buổi chiều xuân có chút nắng nhè nhẹ, hắt qua cửa sổ khiến cho cả thân hình anh như phát ra ánh sáng. Anh thực sự… thực sự rất đẹp trai.
Bỗng nhiên trái tim trong lồng ngực cô khẽ rung lên, đập nhanh hơn bình thường. An Tri Hạ vốn không biết mình lại không có đề kháng với những anh chàng đẹp trai như vậy, bởi trong khi bạn bè xung quanh có nhiều thần tượng, nhưng cô chưa từng hâm mộ bất cứ ai ngoài những họa sĩ nổi tiếng trong ngành.
An Tri Hạ đưa tay lên ngực, cố gắng bình ổn trái tim đang đập thình thịch, nở một nụ cười quen thuộc rồi bước đến bên Mặc Đông.
“Mặc Đông.”
Anh tháo tai nghe, ngước lên nhìn cô gái đứng đối diện mình.
Thực ra, An Tri Hạ biết một bí mật của anh. Anh hay đeo tai nghe nhưng không phải lúc nào cũng là đang nghe một thứ gì đó, có lúc là nghe tiếng Anh, có lúc là nghe nhạc, có lúc là không nghe gì cả. Mà lúc nãy, cô chắc chắn anh chỉ đeo mà không nghe gì.
Trước đây, vì thấy anh hay đeo tai nghe, An Tri Hạ tò mò hỏi:
“Mặc Đông, cậu nghe gì vậy?”
Anh đưa cho cô một bên tai nghe, nhưng chẳng có một âm thanh nào cả. Cô ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh nhưng anh chỉ cười gian gian mà không nói gì.
Cô đã từng nghe nói, có một số người hay đeo tai nghe vì không muốn nói chuyện với người lạ, hóa ra chuyện này là có thật. Người nổi tiếng như Mặc Đông hàng ngày có cả tá người muốn bắt chuyện với anh, có lẽ anh quá mệt mỏi nên mới dùng cách này.
Nhưng mà lúc ở cùng cô, anh chưa bao giờ làm như vậy. An Tri Hạ thầm vui vẻ trong lòng. Ít ra thì cậu ấy cũng sẵn sàng để mình bắt chuyện với cậu ấy.
“Buổi sáng vẽ thế nào?”
Anh cất tai nghe vào cặp sách, hỏi thăm cô.
Khuôn mặt An Tri Hạ bỗng chốc ỉu xìu xuống.
“Không đủ thời gian vẽ sao?”
Cô cứ giữ im lặng, không nói gì, chỉ trưng ra bộ mặt tủi tủi đáng thương.
“Năm nào cũng có cuộc thi này. Cậu…”
Mặc Đông nói chưa hết lời, An Tri Hạ đã ngẩng đầu nhe răng cười:
“Hì hì, tôi vẽ tốt lắm.”
Anh á khẩu, nhận ra mình vừa bị lừa, mới định cất lời an ủi cô nhóc này, cảm thấy có chút mất mặt.
An Tri Hạ thì ngược lại, nụ cười càng lúc càng rõ nét, hai tay chống má nhìn anh, đôi mắt như tỉnh mà lại như mơ màng:
“Cậu ấm áp thật đấy!”
Anh quay sang một bên đưa tay lên miệng ho khan hai cái, mắng một tiếng “Vớ vẩn” rồi giục cô mang sách bút ra làm bài tập.
Nắng chiều xuân xinh đẹp chiếu lên đôi nam nữ sinh đang chăm chỉ viết bài trên giấy.
Hình như nắng có chút gắt hơn, khiến mang tai chàng trai nào đó khẽ ửng đỏ.
Tiếng chuông báo tan học vang lên.
An Tri Hạ vừa sắp xếp sách vở vừa len lén nhìn Mặc Đông. Cô muốn hỏi sáng nay anh có gặp cô gái kia không, nhưng nghĩ tới thái độ lần trước của anh, cô lại không dám hỏi.
Điều ngạc nhiên là đột ngột anh lại là người lên tiếng trước:
“Tuần sau có hội thao, cậu có tham gia hạng mục nào không?”
Hội thao mùa xuân của Victory thường được tổ chức vào tháng tư, khi thời tiết không quá lạnh cũng không quá nóng. Có nhiều hạng mục thể thao cho các lớp đăng ký tham gia, lớp cô cũng có nhiều vận động viên tiềm năng rồi. Tuy nhiên, An Tri Hạ không phải là người có năng khiếu thể dục cho lắm, hay nói đúng hơn là cô lười vận động, cô thích những việc yên tĩnh hơn. Vậy nên trong bảng phân công nhiệm vụ của lớp trưởng, tên cô chỉ xuất hiện trong phần vẽ và trang trí banner cổ vũ.
An Tri Hạ lắc đầu, cũng thuận miệng hỏi:
“Thế còn cậu, cậu có tham gia môn gì không?”
“Bóng rổ.”
Quả nhiên, anh chơi bóng rổ giỏi vậy đương nhiên tham gia rồi.
Lúc này An Tri Hạ mới chợt nhớ ra món quà năm mới của cô vẫn còn chưa tặng đi. Vì hôm đó nhìn thấy Mạn Nhiên nói chuyện với anh nên cô không có tinh thần, sau đó cũng vì chuyện này mà phiền não, cuối cùng quên khuấy đi mất.
Cô vẫn để nó trong ngăn tủ cá nhân của mình ở lớp học, vậy là vội vội vàng vàng thu sách vở, quay sang nói với Mặc Đông:
“Này, cậu đợi tôi ngoài cổng trường nhé. Tôi có thứ này muốn đưa cho cậu.”
Cô gái nhỏ chạy vù ra khỏi thư viện, chăm chỉ leo lên tầng ba, mở tủ lấy ra hộp quà đó. Cô để nó ở đây một tháng rồi, chắc không bị sao đó chứ.
Nghĩ nghĩ, An Tri Hạ tháo bỏ lớp hộp và giấy gói để kiểm tra bên trong. Cô thở phào một hơi, may mà đôi băng tay không bị làm sao, thậm chí vẫn còn mùi thơm của nước hoa do cô dùng giấy thơm để gói chúng.
Bây giờ gói lại không được, An Tri Hạ quyết định trực tiếp đưa băng tay cho anh.
“Nè, quà tặng cho cậu đấy.”
“Hôm đó tôi nhất định sẽ đến cổ vũ cho cậu.”
Mặc Đông nhìn chữ D cách điệu được thêu rất cẩn thận, lại nhìn sang bông tuyết bên cạnh:
“D là tên tôi, vậy hình này có ý nghĩa gì?”
An Tri Hạ hơi chột dạ. Vừa khi nãy khen anh ấm áp, chẳng lẽ giờ lại bảo vì anh lạnh lùng như băng tuyết.
Vậy nên cô chọn cách bỏ trốn, vừa cười vừa nói với anh:
“Bí mật!”