Một ngày xuân của ba năm sau.
Tiếng reo hò cổ vũ vang lên nồng nhiệt, những khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc và cảm động của hai bên gia đình và bạn bè.
Trên quãng đường trải thảm và hoa hồng, An Tri Hạ trong bộ váy cưới màu trắng lấp lánh, khoác tay ba cô nhẹ nhàng tiến tới bên anh. Cô rất xinh đẹp, mái tóc dài thướt tha được vấn lên cao, voan chùm đầu mềm mại tinh tế lướt trên sàn, tà váy xòe bồng trắng muốt lấp lánh, tuyệt hảo như một nàng thiên thần từ trời cao.
Hàn Mặc Đông ngắm cô đến ngây ngốc, khuôn miệng không tự chủ được cong lên rạng rỡ, đến mức ba mẹ anh cũng phải phì cười nhận xét rằng sống với anh hai mươi tư năm cũng chưa thấy anh cười rạng rỡ như thế bao giờ.
Đôi chân anh vô thức tiến lên vài bước, vội vàng muốn nắm lấy cô từ phía ba cô, khiến khán giả bên dưới trông mà xót ruột hộ. An Tri Hạ vừa buồn cười lại vừa xấu hổ. Nhanh thêm một phút thì anh có được lợi gì à, đồ ngốc kia?
Hôn lễ diễn ra chóng vánh, sau đó là tiệc tối diễn ra đến đêm. Hàn Mặc Đông sắp chịu không nổi, giả vờ say chạy trốn về phòng. Vốn dĩ trước kia ở trước mặt bạn bè, anh mạnh miệng nói mình không có hứng thú với con gái, à, đương nhiên càng không có hứng thú với đàn ông, không bao giờ có chuyện anh lấy vợ trước tuổi ba mươi. Bạn anh cũng khá tin, dù sao trước đó anh vẫn luôn lạnh lùng như vậy thật. Nhưng cuối cùng, anh là thằng đàn ông đầu tiên trong nhóm kết hôn, ngay khi tròn hai mươi tư tuổi. Thế là bạn anh được dịp chơi đùa, ép anh uống hết ly này đến ly khác.
Tàn tiệc, Mặc Đông say ngất được bạn bè anh khênh nằm trên giường tân hôn. An Tri Hạ vào phòng tắm thay bỏ lễ phục rườm rà, chuyển sang bộ váy ngủ xinh xắn màu hồng nhạt. Cô vừa mở cửa, tấm ngực trần vạm vỡ của ai đó đã đập vào mắt. Anh đứng chống tay lên tường, ba cúc áo phía trên mở tung, đôi mắt xám nhìn cô như báo đen rình mồi, giọng khàn khàn vì hơi rượu:
“Em thấy cơ thể này thế nào? Anh được hơn hay “Mặc Đông” của em được hơn?”
Anh lại bắt đầu rồi đấy, tối ngày tự ghen tuông với chính bản thân mình. An Tri Hạ lườm lườm anh, sau đó đẩy anh sang một bên tiến về giường. Cô nằm trên đệm lớn trải đầy cánh hoa hồng của khách sạn, chống một tay lên đầu, tay kia đặt trên hông khoe ra đường cong mĩ miều quyến rũ:
“Vậy em hỏi anh, em xinh đẹp hơn hay “Hạ Hạ” của anh xinh đẹp hơn?”
Hàn Mặc Đông sà xuống ôm lấy cô:
“Em vẫn là em mà.”
“À, hóa ra vì ngoại hình của em vẫn vậy nên anh mới thích, còn nếu em xấu xí già nua, anh sẽ không cần nữa, đúng không?”
An Tri Hạ đẩy anh ra xa, vừa nói vừa ra bộ giận dỗi. Mặc Đông tê dại trong lòng, lại mò tới ôm lấy cô vào ngực, dỗ dành:
“Anh không có ý đó. Trong lòng anh, chỉ cần là em thì đều là người con gái xinh đẹp nhất.”
“Hàn Mặc Đông, em cũng như thế. Anh luôn là anh, người em yêu cũng là anh. Sao anh lại tiêu chuẩn kép với em như thế?”
Hàn Mặc Đông biết sai, vùi đầu vào cổ cô làm nũng, hứa sau này sẽ không như vậy nữa. Thấy anh tủi thân, cô lại khẽ dỗ dành, dùng hết công lực tu luyện để nói ra những lời xấu hổ:
“Hơn nữa, Hàn Mặc Đông anh là người đàn ông đầu tiên của em còn gì. Ngày hôm nay… Ưm…”
An Tri Hạ chưa dứt lời, anh đã trùm lên môi cô, dây dưa không dứt, mãnh liệt khuấy đảo, giống như cái cách anh đã từng trong thế giới ấy.
“Hạ Hạ, anh không ngờ có thể có được hai lần đầu tiên của cùng một người con gái.”
An Tri Hạ đỏ mặt, gật đầu:
“Vậy em có vinh hạnh làm người đầu tiên của anh không?”
Đương nhiên là có rồi.
Đêm hôm ấy, trong căn phòng ngập ánh sáng mờ ảo ấm áp, đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau, say sưa không biết trời đất. Nỗi nhớ nhung, tình yêu nồng nàn, trách nhiệm khi trở thành một gia đình nhỏ, niềm vui khi trở thành bạn đời, tất cả đều được thể hiện trong từng cú chạm, từ khe khẽ đến mãnh liệt, lúc như mưa rền sóng dữ, khi lại dịu dàng như bụi xuân phảng phất rơi.
Người phụ nữ ngất ngây trong từng khoảnh khắc, người đàn ông mê mẩn trong cơn say mang tên “em”.
Ấm áp… Đê mê…
Hạnh phúc ngân lên trong từng nhịp thở.
Mãi đến nhiều năm sau, ngôi nhà nhỏ đã có thêm bốn đứa nhóc náo nhiệt, ba trai một gái, quấn quít bên nhau. Mấy đứa nhỏ vẫn hay nghe về truyền kì yêu đương thần tốc của cha mẹ, rằng cha đã yêu mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một tháng sau khi gặp mặt, cha đã xách quà sang nhà mẹ hỏi cưới.
Đứa con trai cả đã bảy tuổi, cười khúc kha khúc khích:
“Mẹ xinh đẹp như thiên thần, ba không mau cưới bị người ta cướp mất thì làm sao?”
Cô công chúa thứ hai mới năm tuổi, mặc trên mình bộ váy trắng tuyết, mỉm cười đáng yêu, ra vẻ như bà cụ non bắt chước giọng điệu của ông bà nội:
“Baba vội vàng quá, vội vàng quá.”
Còn hai nhóc con sinh đôi chưa đầy một tuổi nằm trong nôi, bi ba bi bô tập nói:
“Ba ba, ma ma.”
Hàn Mặc Đông để bốn đứa nhóc bên nhà ông bà nội, sau đó trốn về nhà. Khẽ ôm lấy eo người vợ đang phơi quần áo ngoài ban công, hơi thở ấm áp phả vào vành tai mỏng yêu kiều:
“Vợ à, nếu anh biết có ngày sẽ yêu em nhiều như thế thì anh sẽ yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Anh học ở đâu đấy?”
“Anh đọc trong mấy cuốn tiểu thuyết trên giá của em đấy.”
Anh vẫn luôn như thế trong suốt mấy năm qua, chỉ cần là cuốn tiểu thuyết nào cô đọc qua, anh nhất định sẽ đòi đọc cùng.
Nếu có một ngày em lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết nào đó, anh nhất định sẽ lật tung cả thế giới để xuyên vào cùng em.
“Hạ Hạ, anh nhớ cách làm nũng của em.”
An Tri Hạ chui vào lòng anh, nũng nịu:
“Đông à, Hạ lạnh.”
Anh bế phốc cô lên, trở về phòng ngủ.
Cách làm nũng của cô vẫn giữ nguyên không đổi, chỉ là cách sưởi ấm của anh đã lên một tầng cao mới.
Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai chiếu rọi trong không gian.
Hạ này có anh thật mát mẻ, Đông ấy có em thật ấm áp. Điều ước của em… đã trở thành sự thật rồi.
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#