Đông Bắc Tầm Bảo Chuột

Chương 1-2




Ba tiểu đoàn tử trơn bóng nhìn nhau, lắc la lắc lư chạy về bên cạnh mẫu thân, giọng nói ngọt ngào gọi mẫu thân, ý đồ làm dịu âm thanh đang giận dữ của mẫu thân, mao đoàn tử màu xanh xám tùy ý để ba tiểu đoàn tử ôm cổ mình, động tác nhịp chân vẫn không dừng lại.

Tiểu đoàn tử nhỏ nhất trong ba tiểu đoàn tử thấy thế, mắt to chuyển động, liền ôm cổ mao đoàn tử màu xanh xám, hiếu kỳ mở miệng. "Mẫu thân, chúng ta không phải là chuột sao? Vì cái gì mà mẫu thân lại gọi chúng con là nhãi ranh?"

Cạch! Chân trước đang nhịp đều đột ngột dừng lại, trong ánh mắt mao đoàn tử màu xanh xám hiện lên tia rối rắm, sau một lát, trên giường ánh sáng chợt lóe lên, mao đoàn tử màu xanh xám đã biến mất, thay vào đó là một người mặc áo bông màu hồng thêu hoa, tóc được chải đều hai bên và kết lại, quần áo mặc lúc này hoàn toàn bất đồng với lúc đầu, nữ tử mang vẻ mặt nhu nhược, nốt chu sa giữa mày mang theo nồng đậm cổ xưa, sóng mắt lưu chuyển tô thêm vẻ đẹp tuyệt sắc.

Chỉ thấy bàn tay nhỏ của nữ tử phất nhẹ một cái, một cái bàn gỗ lim nhỏ liền xuất hiện ở trước mặt, rất nhanh sau đó,  trên bàn liên hiện lên vài món điểm tâm tinh xảo, nữ tử lại cầm ra ba cái đệm nhỏ mềm mềm đặt ở bên cạnh bàn gỗ, ra hiệu cho ba tiểu gia hỏa ngồi vào.

Ba tiểu đoàn tử thấy mẫu thân quên đề cập tới chuyện chúng trốn đi chơi, liền tự nhiên ngoan ngoãm tìm một vị trí tốt rồi ngồi xuống, trong đó tiểu đoàn tử nhỏ nhất còn dùng đôi tay béo của mình chống hai gò má đầy thịt, bộ dạng tỏ ra thái độ chăm chú lắng nghe.

Kỳ thật ba tiểu đoàn tử này đều có một chút truyền thừa, biết chân thực thân phận của chính mình, thêm nữa là thời gian lúc bọn họ ở trong bụng mẫu thân đã sớm khai thông linh trí, thời điểm mẫu thân dưỡng thai cũng có lý giải điều này, nhưng chuyện đó cũng không gây trở ngại cho bọn họ tìm hiểu thêm.

Khó có khi mẫu thân nghiêm túc giảng giải chi tiết, trong ánh mắt của ba tiểu đoàn tử đã sáng nay càng sáng hơn, đối với thế giới bên ngoài vô cùng hiếu kỳ, trong lomgf cũng khát khao đến tương lai sau này.

Chuẩn xác là giảng giải về tầm bảo của dòng họ nhà chuột cũng chia ra nhiều chủng loại, giả dụ như chuột tầm dược thích tìm hỉ thực linh thực, chuột tầm khí thích tìm nơi có linh khí, chuột tầm mộ thì lại tìm đến các đại di tích, còn có chuột tầm linh là tìm kiếm linh nhãn linh vật... vân... vân..., tuy rằng chúng nó đều là linh thú trung tầm trong dòng họ nhà chuột, nhưng ai cũng có sở trường riêng, mỗi người mỗi sở thích.

Thời điểm mẫu thân giảng giải những chuyện đó, ba tiểu đoàn tử cũng nghe mẫu thân nó thật ra mẫu thân không phải sinh ra ở địa cầu, mà là sinh ra từ một nơi khác hoàn toàn bất đồng nơi này, địa phương kia gọi là Hoàn thần đại lục, mảnh đại lục kia linh lực đầy đủ, chủng tộc phong phud, thâm chí có rất nhiều huyết mạch thương cổ, nơi đó đối với tu chân giả, linh thực cùng linh thú thì là thiên đường, tại đó, thậm chí mẫu thân còn thấy qua một cây chi tiên thảo, nếu như không phải linh thức tiên thảo khai thông, có khả năng sẽ bị mẫu thân ăn mất, có thể nói, mẫu thân bọn họ chính là một con chuột tầm dược, sau đó bị phụ thân tầm mộ chuột có tài nấu nướng cao siêu mà bắt cóc.

Về phần vì sao đến nơi này, mẫu thân lại không có nói, mà mang ánh mắt hơi phức tạp nhìn tiểu đoàn tử nhỏ nhất, tiểu đoàn tử thấy thế, liền cầm một khối điểm tâm, giơ cánh tay ngắn lên, đưa điểm tâm đến miệng của mẫu thân, trong đôi mắt cười cong như vầng trăng lưỡi liềm là ánh mắt hồn nhiên chưa từng trải sự đời, nốt ruồi chu sa giữa mày đỏ sẫm bắt mắt.

Trong lúc đang giảng giải, tại cửa động đột nhiên truyền đến động tĩnh, ba tiểu đoàn tử quay đầu nhìn lại, rất nhanh, liền thấy nam tử bận một thân huyền y xuất hiện đưa mắt nhìn vào bên trong, kiểu dáng quần áo hoàn toàn bất đồng với mẫu thân, nam tử bận một thân cô trang phiêu dật, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sắc bén, sát khí tựa hồ lúc có lúc không quấn quanh thân.

Tuy vậy phụ tử liền tâm, huyết mạch tương liên, ba tiểu đoàn tử một chút cũng không khó chịu, thậm chí nhìn một cái liền đoán ra thân phận người đang đứng trước mặt, ba tiểu đoàn tử đứng lên chạy tới, miệng còn vui vẻ gọi phụ thân.

Nam tử áo đen thấy thế khom lưng giang cánh tay ra, khí thế sắc bén giữa mày tựa như có dấu hiệu nhu hòa, nam tử ôm ba tiểu đoàn tử đi đến bên bàn thấp ngồi xuống, đưa mắt nhìn cách trang điểm của nữ tử mà khuôn mặt có chút cứng ngắc.

"Trang điểm như thế, còn ra thể thống gì!" Tuy lời nói lạnh như băng, nhưng trong ánh mắt có một tia bất đắc dĩ cũng sủng nịch không có cách nào che lấp.

Nữ tử không hề để ý, ngược lại đứng lên, hai tay cầm lấy váy hoa xoay một vòng, sau đó mở miệng nói: "Tướng công, xem thiếp bận như vậy có đẹp không?"

Nam tử áo đen đặt ba bảo bảo lên bàn, bởi vì bàn gỗ lim nên có kích thước nhỏ, cho nên chính mình liền ôm tiểu đoàn tử nhỏ nhất, nghe nữ tử dò hỏi, liền đưa ánh mắt nhìn. "Khó coi!"

Nữ tử mất hứng hừ nhẹ một tiếng, nhìn ba cái đầy mặt hồn nhiên của bảo bảo tiếp tục dò hỏi. “Nhìn xem mẫu thân mặc như vậy có đẹp không?"

Ba bảo bảo lập tức trăm miệng một lời nhu thuận nói. “Thật đẹp!”

Bảo bảo nhỏ nhất còn mở to đôi mắt trong suốt nhìn nữ tử, còn đặc biệt nghiêm túc mở miệng. "Con thấy nương mặc cái gì cũng đẹp!"

Nam tử ôm bảo bảo run lên, thiếu chút nữa làm ngã bảo bảo xuống đất, nghe bảo bảo mở miệng nói giọng Đông Bắc, cảm giác mười phần khó tả.

Ánh mắt nữ tử lại sáng lên, nghiêng người qua ôm bảo bảo, dùng hai má của mình ra sức cọ hai má đầy thịt của bảo bảo. “Bảo bối thật lợi hại, tự học thành tài!”

Cọ tiểu đoàn tử xong, nữ tử liền quay sang hắc y nam tử nói. "Tướng công, tên của bảo bảo thiếp đều nghĩ xong rồi!"

Nam tử đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, quả nhiên nữ tử nói tiếp. “Tướng công, vừa đúng lúc chúng ta có ba bao bối, liền quyết định gọi chúng theo trình tự là nhân sâm, da chồn, lộc nhung thấy được không?"

Nam tử “...”

Bảo bảo đầy mặt nghi hoặc. “Mẫu thân, tên này có ý tứ gì?”

Nữ tử. “Ý tứ chính là quý giá, cực kì  quý giá! Ba đứa thích không?”

Gương mặt bảo bảo đầy sùng bái nói. “Thích!”

Nam tử “...”

Cuối cùng, ba bảo bảo cũng không thể lấy tên nhân sâm, da chồn, lộc nhung, nhìn thấy khuôn mặt tiếc nuối của nữ tử cùng ba bảo bảo, nam tử đang đen mặt một lần nữa đặt tên cho ba bảo bảo, goi là Thư Tầm, Thư Bảo, Thư Thư, đọc liền câu đúng lúc là "tầm bảo chuột" hợp âm.

Mà Thư Tầm, làm ca ca lớn nhất, lại có thân hình nhỏ nhất, cũng là tiểu đoàn tử duy nhất di truyền nốt ruồi chua sa của mẫu thân, hơn nữa đối với giọng Đông Bắc tự học mà thành tài, bởi vậy thường hưởng thụ hành động cọ mặt của mẫu thân, mặt khác hai đệ đệ thấy thế cũng học theo, thậm chí ngay cả phụ thân lãnh khốc khó gần cũng thích xoa mặt đầy thịt của Thư Tầm. 

Cùng với âm thanh "Tách, tách" vang lên, một bức ảnh gia đình Trương gia liền xuất hiện trong máy ảnh, bởi vì thân thể Thư Tầm nhỏ nhắn liền được đặt ngồi vào chính giữa, kề sát bên cạnh là hai đệ đệ, sau đó là phụ thân cùng mẫu thân, cả nhà đều mặc một kiểu quần áo cổ trang, dung mạo xinh đẹp đứng gần nhau tựa như những con búp bê thủy tinh hoàn mỹ tinh xảo.