Càng vào trung tâm thành phố, bước vào trong phạm vi nam thành, tầm mắt dường như càng trống rỗng, trên đường phố bằng phẳng dầy cộm nặng nề những tuyết trắng như bạch ngọc không tỳ vết, khiến cho người ta không nỡ đặt chân lên.
“Cần tìm người may mắn sống sót không?”
Phụ cận trung tâm thành phố là khu vực phồn hoa nhất của Vi Thị, cũng là nơi mà vật tư phong phú nhất, ban đầu Liệt Dương vì sự quỷ dị khác thường của hai thành nam bắc mà không dễ dàng bước vào nam thành, bây giờ biết nguyên nhân rồi, những cố kỵ và nghi ngờ trong lòng cũng từ từ tản đi.
Nam thành lớn như vậy muốn tìm một người nói đơn giản vậy sao, hơn nữa nhìn trước mắt, đứa bé gái nhỏ may mắn sống sót hẳn là đang cật lực trốn tránh bọn họ, cũng hết sức bài xích rời khỏi Vi Thị, có điều đột nhiên đối mặt với người xa lạ, nhất là đứa bé lại cực kỳ tò mò, phần lớn sẽ chọn cách âm thầm lén quan sát, vì vậy Thư Tầm mới quyết định chọn thu thập vật tư trước.
Phụ cận trung tâm thành phố quả thực vô cùng phồn hoa, hơn nữa nhìn dáng vẻ có lẽ trị an khi đó cũng rất tốt, ít ra thì những cửa tiệm cạnh đó giữ gìn cũng tương đối hoàn chỉnh, ngẫm ra trung tâm thành phố cũng là khu vực bảo hộ trọng điểm của cơ quan chấp pháp.
Lựa chọn đầu tiên của mấy người là một trung tâm mua sắm cực lớn, trong trung tâm mua sắm hàng hóa mặc dù đã ít đi phân nửa, nhưng lượng vật tư còn dư lại cũng rất khả quan, bởi vì diện tích khá lớn, mấy người quyết định chia nhau ra hành động.
Thư Tầm cũng tự mình nhảy xuống, Dạ Tiền không có ngăn trở, dù sao thì người may mắn sống sót cũng không ở xung quanh đây, không có gì nguy hiểm, thế là giữa giá hàng cao lớn chỉnh tề, liền thấy một tiểu Đoàn Tử chăm chỉ nghiêm túc thu thập lựa chọn vật tư.
Thư Tầm lần đầu tiên biết đến đi dạo trung tâm mua sắm, cảm giác vui không thể tả, vật tư ở trung tâm mua sắm nhiều quá, bọn họ không thể mang hết đi, do vậy chỉ có thể chọn những thu thập có hiệu suất sử dụng cao, đi tới đi lui, Thư Tầm đột nhiên dừng bước chân lại, mặt hướng về giá hàng cực lớn, mắt sáng lên. Chỉ thấy trên toàn bộ giá hàng này, tất cả đều là hộp quả đào được xếp gọn gàng, trên hộp là hình quả đào màu vàng trông có vẻ rất bắt mắt. Nửa tiếng sau, Liệt Dương, Noãn Đông và Dạ Tiền đều quay trở lại tụ tập ở lối vào tầng 1, đợi mãi cũng không thấy bóng dáng Thư Tầm đâu, đang khi mấy người cảm thấy có phải là đã gặp nguy hiểm gì rồi không, chỗ cầu thang đột nhiên vang lên tiếng động.
Sau đó rất nhanh, một túi vải to liền xuất hiện ngay trong tầm mắt mấy người, túi vải đang từ từ di chuyển về phía trước, nhìn kỹ, thì ra Đoàn Tử nho nhỏ ở trước mặt đang nỗ lực nện những bước ngắn nhỏ, đằng trước mang cái túi vải.
Liệt Dương lại lần nữa trợn mắt há hốc miệng, túi vải này đối với bọn họ mà nói không lớn lắm, nhưng đối với Đoàn Tử mà nói, nó trông to gấp 10 lần, đây quả nhiên không phải 1 Đoàn Tử bình thường.
Thư Tầm kéo túi vải tới chân mấy người đang uể oải, sau đó đem túi vải vác lên người, sau đó lạch bạch lạch bạch hướng về phía cửa ra mà đi, lần này, trong tầm mắt của 3 người Dạ Tiền, hoàn toàn không thấy bóng dáng Thư Tầm nữa, chỉ còn lại 1 túi vải “cực lớn” đang di động.
Cảm thấy không ai cùng đi, giọng nói non nớt mang theo sự nghi hoặc dưới túi vải truyền tới: “Đi a? Trước khi trời tối không phải muốn tìm điểm dừng chân sao?"
Ba người Dạ tiền cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, bắt đầu cất bước đi, Thư Tầm đang định cất bước, đột nhiên túi vải thậm chí cả bản thân trong nháy mắt treo lơ lửng trên không.
Quay đầu lại nhìn, thì ra là được Dạ Tiền xách cả lên, Dạ Tiền 1 bộ mặt liệt đem Thư Tầm dỡ khỏi túi vải, đặt trở lại trong túi, sau đó kiểm tra 1 chút túi vải, vừa nhìn liền thấy rõ ràng bên trong tràn đầy hộp quả đào, sau đó dưới cái nhìn soi mói của Thư Tầm, đem túi vải chuyển thành trạng thái trữ vật, đặt vào trong túi.
Dạ Tiền mặt liệt cuối cùng cũng lên tiếng. “Ta tạm thời bảo quản.”
Thư Tầm hài lòng gật đầu.
Liệt Dương 1 mặt kinh sợ. “Ngươi thực sự đã nói chuyện rồi.” Rõ ràng theo quan điểm của Liệt Dương, trừ phi cần thiết, Dạ Tiền tuyệt sẽ không mở miệng.
Dạ Tiền mặt không biểu cảm liếc Liệt Dương 1 cái, mong muốn được giao tiếp của Liệt Dương đột nhiên tắt ngúm.
Sau khi sưu tập đầy đủ vật tư, đoàn người rời khỏi trung tâm mua sắm, sắc trời dần tối, bão táp tăng lên, mấy người bắt đầu chú ý nơi có thể dừng chân, mà người may mắn sống sót từ đầu đến cuối không có xuất hiện.
Tình huống như vậy chỉ có thể cho thấy, người may mắn sống sót cực kỳ bài xích việc người khác tiếp xúc, cũng căn bản không thèm để ý các hành động của họ ở Vi Thị, tình hình này không tốt chút nào.
Cuối cùng, đoàn người Thư Tầm tìm 1 khách sạn làm điểm dừng chân, khách sạn này nằm ở phía nam của trung tâm thành phố, ở góc đường, tầm nhìn tương đối rộng. Đợi mấy người ăn xong bữa tối, bên ngoài màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.
Noãn Đông đang chỉnh lý lại ba lô cực lớn của mình, Dạ Tiền xử lý 1 khối khoáng thạch, Liệt Dương đã nằm trên giường ngủ thiếp đi rồi.
Thư Tầm ôm hộp đào mình vừa mới ăn hết cọ cọ mặt, đột nhiên như nhớ ra điều gì, chạy tới bên Dạ Tiền muốn 1 chút nước nóng, sau đó ôm lấy hộp rỗng tìm 1 hộc tủ chui vào.
Ánh mắt Noãn Đông và Dạ Tiền nhìn đến trong khoảnh khắc lại lần nữa rời đi.
Không gian tĩnh mịch không 1 tiếng động, không biết sau bao lâu, cửa tủ kẽo kẹt 1 tiếng lại lần