Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 213





Khi cô đang trở về Đế Đô, giữa đường có người gọi đến.

Khúc Yên nhìn thoáng qua màn hình, là Thẩm Tây Thừa.
Khúc Yên nhận máy, hỏi:Có gì không ạ?
Đầu giây bên kia im lặng, sau đó là giọng nói lạnh lẽo rít ra từ kẻ răng:Hôm nay em không có tiết tự học tối, bây giờ đang ở đâu? Với ai?
Đoán chắc là anh lại sắp tức giận rồi, tính chiếm hữu của anh rất cao.

Dù không đòi hỏi cô cái gì nhưng khi ở cạnh, cô cảm giác như mình luôn bị anh kiểm soát hết mọi thứ.

Có một lần khi cô vừa tắm xong đi ra tính ôm anh lại thấy anh đang xem di động cô.

Dù có nói nhưng anh chỉ im lặng, khi đó cô cứ nghĩ anh đã không còn những hành vi như thế.

Nhưng lần này nghe ra gọng nói anh cô lại không nghĩ như thế.
Nhưng mà cô không có sức để đối phó với anh, mỗi lần anh tức giận lên là cô đều không dám nhìn.

Sợ anh đối với cô đã là một cái bản năng, ngay từ lần đầu tiên đã sợ.
Khúc Yên nhỏ giọng nói:Em về Bắc Thành, lấy chữ ký của cha để đưa cho thầy em.

Vì còn sớm nên em muốn lái xe tự về, không ngờ lại trễ đến thế.
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng mà cô cảm nhận được là giọng anh đã trở về như bình thường, ôn tồn nói:Đường khuya em lái xe cho cẩn thận vào.
Cô li3m môi:Vâng.
Kết thúc cuộc gọi cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, đúng là doạ chết khiếp cô rồi.
Về đến chung cư là gần mười một giờ đêm, đúng là lái xe thì chỉ nên thử một lần.

Ngồi lâu đau hết cả lưng và cổ.


Cô vừa mở cửa căn hộ của mình vừa đưa tay xoa cổ.
Bỗng từ bên trong có một dáng người đi nhanh tới, cô chỉ nhìn thấy từ khoé mắt mình, người đó đột nhiên không nói không rằng bổ nhào ôm cô vào lòng.

Truyện Võng Du
Cô còn khó chịu vì chuyện khi nãy, bàn tay nắm ống quần cũng không chủ động ôm anh, quay mặt sang một bên.
Thẩm Tây Thừa gục đầu trên vai cô nhạy bén phát hiện, rất nhanh biểu cảm trên mặt trở nên lo lắng.

Anh buông cô ra, nhìn cô với em hối lỗi:Tiểu Yên, xin lỗi em.

Hôm nay công ty có gặp một số vấn đề.

Anh..có chút khó chịu nên khi trở về không thấy em, anh sợ xảy ra chuyện gì nên mới đột nhiên cau gắt.

Có thể đừng giận anh được không?
Trong đôi mắt anh là vẻ cầu khẩn cùng mong đợi, đây là lần đầu tiên cô thấy Thẩm Tây Thừa cao quý lạnh lùng lại có bộ dạng này.

Nhất thời cũng bị cuốn vào câu chuyện, cô lo lắng hỏi:Thế nào rồi? Công việc của anh đã ổn chưa?
Anh thở dài bằng giọng mũi, lắc đầu đầy mệt mỏi.
Khúc Yên nhìn anh thế này trong lòng lại khó chịu, công việc phải khó giải quyết thế nào anh mới bày ra dáng vẻ này chứ, cô sợ anh bị áp lực quá nên ôm anh rồi vỗ nhẹ vào tấm lưng anh vài cái.

Nhẹ giọng an ủi:Không sao không sao.

Có gì thì cứ nói với em nhá, đừng để trong lòng.

Vị trí anh là cao nhất nên sẽ có nhiều lúc khó giải quyết, nhưng mà vẫn cố gắng bình tĩnh nhá?
Anh cũng choàng tay ôm lấy cô, gật gật đầu:Ừm.
Nghe thế lòng cô càng mềm mại hơn, ôm anh như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Ở nơi khuất mắt cô không thấy, khoé môi anh cong lên tạo thành nụ cười nhạt, đôi mắt đã trở về sự lạnh lùng như thường.

Thẩm Tây Thừa ăn tối, cô ngồi đối diện trò chuyện với anh.

Đang trong lúc ăn táo bỗng di động có tiếng chuông, cô rũ mắt nhìn tên người gọi, sau đó bắt máy.
Khúc Yên hỏi:Alo Mạc Hàn.

Sao thế?
Thẩm Tây Thừa đã rút kinh nghiệm không ít, khi nãy thấy người gọi anh cũng khong hỏi là ai mà tự anh liếc nhìn.

Cũng không tỏ ra tức giận vì đó là Mạc Hàn.
Mạc Hàn:Cậu có đến tiệc mừng thọ ông tôi được không?
Nhắc tới ông nội Mạc cô mới nhớ đến tiệc mừng thọ.

Bây giờ là lúc cô nên trau dồi kiến thức, nếu trở về Mỹ ít nhất là phải mất ba ngày.

Cô lại có chút khó xử, do dự nói:Mạc Hàn, tớ chắc đến không được.


Tớ đang bắt đầu học chương trình Mười Hai.

Thời gian tới tớ sẽ không quá rảnh được.

Cậu bảo ông nội Mạc đừng giận tớ nhá?
Mạc Hàn kinh ngạc:Cái gì? Cậu cũng học chương trình Mười Hai rồi à? Tôi cũng thế!
Khúc Yên chớp mắt:Thật sao? Cậu cũng thế sao.

Trùng hợp thật đấy.
Mạc Hàn cười nhạt:Cậu có ý định gì cho Đại Học chưa? Có muốn học ở Anh không?
Khúc Yên hít một hơi sâu, cười vui vẻ:Trời ạ Mạc Hàn, suy nghĩ của cậu giống hệt tớ.

Tớ cũng định đến đó để học cùng chị Ernesta, cậu có định học ở trường đó không?
Mạc Hàn dịu dàng nói:Chị Ernesta học ở trường hàng đầu nước Anh, cần phải có số điểm “ngon” và bài luận tốt.

Cậu ổn không?
Khúc Yên suy nghĩ:Sau khi học lớp Mười tớ đã có kham khảo và viết khoảng ba bài luận rồi.

Dù không giỏi về luận nhưng điểm tớ cũng không xem là tệ.

Tớ nghĩ là ổn.
Mạc Hàn nói:Vậy được, cậu nên tập viết từ thêm bây giờ đi.

Chúng ta sẽ ngồi lại chọn ra bài luận tốt nhất, thế nào?
Khúc Yên gật đầu, vô cùng hài lòng:Cậu đúng là tri kỷ của tớ, những gì tớ nghĩ cậu đều biết hết.
Mạc Hàn cười nhạt:Ở Trung Quốc cố gắng khoẻ mạnh nhá.

Cậu rất hay đổ bệnh, mà bệnh rồi thì đều rất khó khoẻ lại.
Khúc Yên lại cười:Được được, tớ sẽ chú ý sức khoẻ.

Cậu cũng thế.
Nói thêm vài câu Khúc Yên chủ động cúp mắt, trong đầu nghĩ nghĩ gì đó lại đột nhiên bật cười.


Thẩm Tây Thừa ngồi đối diện thở ra một hơi khó chịu, khí tràng trên người anh cũng trở nên rơi xuống 0 độ, thế nhưng nhìn đến mặt anh vẫn không lộ ra cảm xúc gì.
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, nhắm mắt lại khống chế sự sắc lạnh trong ánh mắt.

Mở mắt ra đã trở về sự lãnh đạm như cũ.
Anh trầm giọng gọi:Tiểu Yên..
Nghe anh gọi, cô ngước lên nhìn anh.
Anh mím môi, sau đó mới nói:…Anh biết là mình mới yêu nhau chưa được một năm, mối quan hệ của chúng ta không thể so sánh được với tình bạn mười năm của em.

Thế nên khi em bàn bạc về dự định tương lai với bạn mình, anh cũng không thể mắng em được.

Cũng không có tư cách trách em tại sao không nói trước với anh.
Khúc Yên nhíu mày, thấy gương mặt đầy vẻ cam chịu lại giống như đã quen với sự cô đơn đó của anh thật sự làm cô nhịn không được.

Mở miệng giải thích với anh:Anh nói gì thế? Khi nãy chỉ là cả em và cậu ấy đều trùng hợp rơi vào trường hợp giống nhau nên bàn một chút thôi.

Đối với em, anh vẫn là quan trọng nhất.
”Thật không?
Cô gật đầu chắc nịch:Thật.

Anh vĩnh viễn là quan trọng nhất.

Anh phải tin em.
Được, anh tin em.
Trong một khắc cô không chú ý, khoé môi anh bất giác cong lên..