Khúc Yên đưa tay anh ra xa để nhìn rồi nói:’‘Không chật chứ ạ?’’
Anh dời tầm mắt cúi đầu nhìn:’‘Ừ.’’
Khúc Yên mở màn hình điện thoại xem giờ, sau đó chỉnh dây kim đồng hồ trên tay anh. Khi thật sự hài lòng cô mới buông tay anh ra.
Lúc đầu cô còn nghĩ là sẽ không hợp nên cũng khá phân vân lựa chọn mẫu, không ngờ khi đeo vào cổ tay anh lại vừa vặn đến thế. Không quá rộng cũng không quá chật, nó cố định một nơi cho dù anh có cử động mạnh thế nào. Cô mỉm cười giơ ngón tay cái với anh.
‘‘Rất đẹp.’’ Cô lên tiếng nói.
Anh có chút hơi ngượn ngùng, lỗ tai cũng hơi đỏ hồng. Dĩ nhiên là có chút rung động với Khúc Yên, anh lại nói:’‘Cảm ơn cháu, tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận.’’
Khúc Yên không biết mình là người đầu tiên thành công tặng quà cho Thẩm Tây Thừa, nếu có một ngày cô đem chuyện này đi nói cho những nữ nhân đó biết có lẽ họ sẽ khâm phục bởi năng lực của cô. Những món quà người khác tặng anh còn chẳng nhìn tới, có khi còn tùy tiện mà kêu người đem vứt chúng đi.
Đến hôm nay Khúc Yên tặng anh quà dù rất tốn kém nhưng nhìn gương mặt trông mong đó anh lại không cách nào khiến cô thất vọng được. Miễn cưỡng mà chiều theo để được thấy cô vui vẻ.
Cô cười ngốc nghếch, nhìn rất đáng yêu:’‘Không có gì, chú thích là tốt.’’
Anh mím môi yết hầu khẽ chuyển động lên xuống, hàng mi dài đẹp đẽ rũ xuống nhìn tay mình:’‘Sau này không cho phép cháu mua những thứ linh tinh.’’
Biết Thẩm Tây Thừa không nỡ để cô tiêu sài số tiền đó lên người mình nên anh mới nói vậy. Cô khẽ dùng ngón tay chọt chọt vào cơ bắp ở cánh tay anh, rất cứng cũng rất có cảm giác cường tráng.
Cô cười toe toét, sau đó trêu chọc anh:’‘Thật ra đây không phải tiền thưởng đâu, nó là những số tiền mà những đồng nghiệp thân thiết của mẹ tặng cháu dịp sinh nhật hồi bé, vốn cháu cũng không thích số tiền nó nên vẫn chưa chạm vào.’’
Đặng, cô lại nhìn anh:’‘Chú đẹp trai thế tặng món quà thế này cũng không uổng phí.’’
Anh lại nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô, đặc biệt kéo gần khoảng cách hai người. Hơi thở đan xen có chút mập mờ cũng có chút quấn quýt lấy nhau vô cùng ám muội.
Anh nói:’‘Khúc Yên, sau này cháu sẽ biết cái giá của việc tặng quà cho tôi.’’
Người mà anh đặc biệt xem trọng, chắc chắn sẽ phải là người của anh. Bất kì ai cũng không được xem trọng người của anh.
Cô thì chỉ nghĩ anh đang nói đến số tiền của chiếc đồng hồ này chứ không hề suy nghĩ sâu xa đến vấn đề khác. Cô cũng không keo kiệt tới mức đòi lại quà đã tặng rồi.
‘‘Nếu đến lúc cháu không có tiền, thì chú sẽ nuôi cháu.’’
Anh lạnh nhạt hỏi:’‘Vì sao tôi phải nuôi cháu? Cháu là vợ tôi à?’’
Lúc này cô thật sự trở nên lúng túng với lời anh vừa nói, gương mặt trắng nõn trong thoáng chốc cũng trở nên đỏ bừng lên. Nhìn anh với vẻ hờn dỗi:’‘Cháu sẽ làm tình nhân nhỏ của chú.’’
Nói xong, cô vừa mở cửa xe muốn nhanh chóng thoát ra ngoài nhưng cửa xe lại không cách nào mở được, tim đập thình thịch có chút lo sợ. Cô quay qua nhìn anh, miệng há ra không biết nói thế nào.
Tiêu cô rồi, khi nãy cô không nghĩ đến tình huống này. Không nghĩ cửa xe lại bị khoá trái, cô liếc mắt nhìn qua thấy anh vẫn đang dùng sự âm u nhìn mình.
Bàn tay cô bị anh tóm lấy, vừa thô bạo vừa khó khăn nói:’‘Cháu có biết vừa rồi mình vừa nói cái gì không?’’
Cô thấy được sự tức giận trong ánh mắt của anh, dùng tay còn lại chắn lấy ngực cường tráng trước mặt, cười nịnh nọt xoa dịu lấy anh:’‘Ch…cháu biết rồi…cháu chỉ đùa thôi…đùa thôi.’’
‘‘Sau này không được đùa thế này, nghe rõ không?’’ Chất giọng của anh quanh quẩn bên tai cô, cô còn cảm thấy cả sự ấm áp từ đôi tai nhảy cảm của mình mà rùng mình co rúm người lại. Càng lúc càng cảm nhận thấy nguy hiểm nên cô gật đầu lia lịa.
Cô nói với giọng lắp ráp:’‘Sau này cháu…cháu không đùa thế nữa đâu…huhu chú buông tay cháu ra đi.’’
Lúc này anh mới chầm chậm buông tay cô ra, lấy từ trong ngăn đụng ra một tấm vé đưa đến trước mặt cô.
‘‘Cầm lấy. Tối nay cùng tôi đi.’’
Cô nhìn dòng chữ trên tấm vé, là vé xem phim mà? Cô cũng hơi ngạc nhiên vì người như anh coi công việc như mạng mà cũng có lúc có thời gian hẹn cô đi xem phim thế này.
‘‘Cầm lấy.’’ Thấy cô không nhận lấy anh lại thúc giục cô.
Cô khó xử nhìn anh:’‘Nhưng mà…nhưng mà 8 giờ tối mới chiếu…’’
Anh hỏi:’‘Thì sao?’’
Cô liếm môi:’‘Lỡ cha cháu không cho thì sao?’’
‘‘Tôi sẽ nói với cậu ta, còn giờ có nhận hay không?’’
Nói đến đây luôn rồi không lẽ cô không nhận, dù sau cũng vừa mới chọc tức anh, cũng không nên không nể mặt mà từ chối. Cuối cùng cô cũng nhận lấy tấm vé từ tay anh.
Khoé môi Thẩm Tây Thừa kéo lên vô cùng thoả mãn, trong đôi mắt có sự suy tính cùng điên cuồng. Chiếu bộ phim đó ít nhất là gần 3 tiếng, đến lúc đó anh sẽ bảo cô về nhà mình, nếu cô dám từ chối anh sẽ không nể nang khoá cửa cưỡng ép cô đến nhà mình.
Dù sau thời điểm đó taxi cũng còn không nhiều ở khu vực đó, đến khi đó cô cũng chỉ đành miễn cưỡng mà chấp nhận đến nhà anh.
Càng nghĩ anh càng nôn nóng đến tối hôm nay. Chỉ tưởng tượng thôi là đã thấy…thú vị rồi.