Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 12: Căn biệt thự khi xưa




Dưới gara nhà hàng.

"Tiểu Yên, về nhà với cha ở nhỉ?" Ôn Thành Uy đang đi, quay lại hỏi cô.

Khúc Yên lúc này đang đi sau lưng ông, hơi cúi đầu, thân ảnh nhỏ bé phủ một chiếc áo len hồng nhạt dài qua hông, hai cánh tay khoanh trước ngực thong thả mà thoải mái, đôi chân thon dài cùng đôi giày cao gót trong không khác gì minh tinh ngoài đời thực, bả vai cô hơi cong lại tạo nên sự mảnh mai nhỏ bé, càng giống hơn là dáng vẻ cô tịch. Mái tóc dài phủ qua bờ vai đến cả phần thân phía trước cũng đã được tóc đen nhánh phủ lấy toàn bộ.

Khúc Yên lộ nụ cười tinh nghịch, bước nhanh lên phía trước choàng tay mình qua cánh tay ông, nũng nịu mà ngọt ngào.

"Cha, con gái chỉ muốn sống ở nhà cha thôi." Khúc Yên đổi giọng làm nũng.

Ôn Thành Uy cả đời đã gặp rất nhiều người phụ nữ giỏi miệng lưỡi, đều đã nhiều lần cảm thấy da trên tay đều nổi lên hết, thậm chí còn ghét bỏ. Đến bây giờ khi thấy con gái làm nũng, trái tim ông như sắp chảy ra đến nơi rồi, thật sự dùng chất giọng ấy trưng cầu ý kiến thì không thể không đồng ý. Càng không có cách từ chối cô.

Ông cười khoái chí, xoa xoa đầu cô:"Haha, được được. Là ở với cha."

Thẩm Tây Thừa nhìn cô, nhận ra ánh mắt Khúc Yên khi nhìn cha mình là loại ôn nhu khó tả, giống như sóng biển về đêm, tuy vẫn nhìn thấy dáng vẻ cô đơn nhưng lại dịu nhẹ vô cùng.

Ngôi biệt thự của Ôn Thành Uy có lối phong cách kiến trúc cổ xưa, thật ra ngôi biệt thự này đã có từ rất lâu về trước. Từ cái thời mà ông nội cô bắt đầu thành công là đã bắt đầu khởi xây cho đến thời điểm hiện tại vẫn giữ nguyên kiểu dáng đó cho đến tận thời điểm hiện tại. Phong cách Châu Âu cổ xưa.

Thời cha mẹ của ông nội cô chỉ thuộc dáng khá giả, lại chọn theo con đường quân nhân tham gia chiến trường đầy nguy hiểm chập chừng, tiền khi ấy rất khó hiếm, theo cách sống của cha mẹ ông thì lại càng nghèo khổ hơn. Từ đó, trong ông hình thành một lập trường khác, tay trắng lập lên nghiệp lớn.

Ông nghĩ, nếu chỉ dựa vào công việc quân nhân đầy nguy hiểm với chiến trường ấy mà muốn tích lũy được khối tài sản khổng lồ thì có lẽ phải mất mấy đời không ăn không tiêu thì mới dành dụm được. Đời người chỉ ngắn ngủi có mấy chục năm thôi, nếu không giỏi nắm bắt cơ hội làm giàu thì tốc độ tích lũy của cải với Ôn Gia sẽ là vô cùng chậm. Ông nội cô muốn thật sự muốn trở thành người giàu có, tất sẽ không để bản thân của ông bỏ lỡ bất kì cơ hội tốt nào, ông ghi vào giấy nguyện ước vào trường Đại Học Chính Trị, ra đời nhờ chính đôi tay và sự cố gắng của bản thân. Ông là thành doanh nhân thành đạt giàu trước độ tuổi 27.

Ôn Gia trước kia thuộc trong đội ngũ quân sự nhiều đời trước đều là quân nhân liệt sĩ ưu tú, nhưng sau đó đến thời ông nội cô là đã bắt đầu kinh doanh về chính trị, ông nội khi xưa bị ngăn cấm rất nhiều về lựa chọn của mình, gia đình cứ thúc ép việc ông gia nhập quân đội nhưng ông vẫn cố chấp từ chối. Ông nội có một số tiền nhỏ rồi đầu tư vào chứng khoáng, sau đó nhờ có sự may mắn mà cổ phiếu ông nội cô đầu tư vào bắt ngờ được tăng giá, nhưng cũng phải trải qua nhiều biến cố khiến ông nội vững bước, từ đó mới từ từ có con đường thành đạt vang danh cho đến đời cha cô.

Người người vẫn khâm phục bản tính liều lĩnh của ông nội mà làm gương không ít.



Chỉ tiếc, cái họ thiếu nhất là sự may mắn.

Khúc Yên bước xuống sân cỏ, về đêm nên ánh đèn nhỏ không thể thắp sáng toàn bộ hoa viên, cứ thế mà cô thất thần nhìn khu vườn trồng đầy hoa hồng và một chiếc xích đu nhỏ cách đó không xa.

Cô cười, ánh mắt có chút hoài niệm:"Cha, vẫn chưa tháo xích đu đó xuống sao?"

Cha nhìn cô, khẽ đáp:"Tháo làm gì? Chẳng phải khi bé Tiểu Yên náo loạn đòi bằng được sao? Những thứ đó, cha không nỡ dời đi."

Ánh mắt ông nhìn xích đu ấy, cách đây nhiều năm trước có một Tiểu Khúc Yên vì muốn có xích đu mà nháo nhào khóc lóc ầm ĩ rất lâu. Khi đã lắp đặt xích đu, hình ảnh cô bé nhỏ khi trời xế chiều sẽ ngồi trên xích đu đó mà hiu hiu ngủ quên. Giống như đoạn phim tua chậm, cứ thế mà ùa về.

Khi bước vào ngôi nhà phương Tây kiểu cổ ấy vẫn là dáng vẻ như nhiều năm trước, chỉ khác là màu sơn đã thay bằng trắng hồng chứ không còn đơn giản là màu trắng tinh như trước.

Cô ngồi xuống bộ bàn ghế được điêu khắc công phu, nhìn họa tiết con rồng thôi đã thấy một số tiền không hề nhỏ rồi. Bình hoa bằng loại cây gỗ tốt cũng được điêu khắc đặt xung quanh căn phòng khách. Phía dưới đất có tấm thảm trắng đen to ngang ngửa bộ bàn ghế lớn.

Cả căn biệt thự đều bốc mùi, mùi của sự giàu có.

Sau đó cô theo chân cha cô lên lầu, phải lên tận tầng 3 mới rẽ vào hành lang dang phòng, đi qua 1 căn phòng rồi mới tới phòng cô. Phía trên cánh cửa còn có bảng vàng ghi tên chủ phòng, là Tiểu Yên Yên.

Cánh cửa bằng gỗ tốt chạm khắc đẹp đẽ, lấy mật khẩu là dấu vân tay, mở cửa vào trong.

Ánh đèn ngủ mờ nhạt cô nhìn thấy Ôn Thành Uy đột ngột xoay người lại nhìn cô. Trong bóng tối mờ mịt cô nương theo đó mà nhìn ông ngơ ngác không hiểu ông đang làm cái gì.

"Chúc mừng con trở về nhà, Tiểu Yên." Ông cười hạnh phúc, giọng nói khẽ run.

Khúc Yên đôi mắt hoa đào đỏ hoe, ướt lệ cũng cười hạnh phúc.