Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 147: Nhật kí




Khúc Yên đi tới đứng cạnh Tô Nhiên Nhiên, nghe lời thầy Hạ căn dặn vài thứ rồi cũng để bọn họ lên xe, dĩ nhiên cô và Tô Nhiên Nhiên sẽ ngồi cạnh nhau. Họ chỉ đeo một chiếc balo nên để trên khoang đựng đồ trên đầu.

Sau đó Tô Nhiên Nhiên ngồi phía trong, cô ngồi ghế phía ngồi mà nghe Tô Nhiên Nhiên nói về những chuyện vui vẻ.

Tô Nhiên Nhiên đột nhiên chuyên chú nhìn cô:''Mắt cậu hơi đỏ thì phải. Khóc sao?''

Khúc Yên kinh ngạc làm như mới nhận ra:''Có sao? Tớ không biết.''

Thế là vấn đề đó Tô Nhiên Nhiên cũng không có nghi ngờ gì. Bánh xe di chuyển đi về hướng Nam rồi từ từ ra lộ cao tốc.

Ngay lúc này Thẩm Tây Thừa trở lại căn hộ cô dọn dẹp vài thứ, cô bảo sẽ đến khu huấn luyện một tuần. Thế thì trong một tuần đó cô sẽ vắng nhà, anh sẽ cách vài hôm đến đây để dọn dẹp.

Thẩm Tây Thừa thuần thục dọn dẹp lại đống sách vỡ trên bàn của Khúc Yên, đang thu dọn lại thấy một quyến vỡ nhỏ, trên quyển vở đó không có gì chỉ đơn giản là một bìa đen rất cứng. Anh mở ra xem, thì ra là quyển nhật kí.

Ngón tay anh dừng lại ở bìa quyển nhật kí một lúc, rồi mới từ từ mở ra.

Người ta thường nói nếu ai đó bị đè nén cảm xúc quá lâu sẽ có rất nhiều cách giải toả, có thể ca hát, đập phá, vẽ tranh hoặc viết lại nhật kí.

Khúc Yên cũng viết, anh yên tĩnh ngồi trên ghế xoay bàn học của cô, đọc hàng đầu tiên.

Nội dung: Ngày 12 tháng 7 năm 20XX

Khúc Yên năm nay 10 tuổi. Mẹ đã dọn đến một nơi mới để sống, là một căn biệt thự rất lớn. Giống như ngôi biệt thự trước kia của cha, nhưng nơi đây cũng không có cha, mình có chút buồn. Lại xa gia đình Mạc Hàn nữa, thật sự không nỡ. Nơi đó có rất nhiều trái cây ngon, lại có ông nội Mặc yêu thương. Sẽ không ai chơi cùng một đứa lập dị giống Khúc Yên.

__________________

Ngày 1 tháng 8 năm 20XX

Năm nay Khúc Yên đã lên lớp 5, hôm nay mình đón được một học sinh mới, chính là Mạc Hàn. Mình vừa bất ngờ vừa vui mừng. Thế là mình đã không phải cô đơn rồi. Nhưng mà, tại sao đi học về mình lại không được đi chơi giống mấy bạn? Tại sao mình về nhà rồi vẫn có giáo viên đến dạy mình? Mình không thích học, họ nói quá nhiều thứ tiếng khác nhau khiến mình không thể hiểu.

__________________

Ngày 20 tháng 9 năm 20XX

Hôm nay là sinh nhật thứ 11 của mình, có mẹ và có gia đình Mạc Hàn đến chúc mừng sinh nhật mình, họ tặng mình rất nhiều món quà. Mình rất thích. Mình ước, cha mẹ có thể ở cạnh nhau. Vì ai cũng nói mình là đứa trẻ mồ côi, mình không có nhưng dù mình có nói thế nào họ vẫn cười nhạo và luôn nghĩ suy nghĩ đó đúng. Mình bị đẩy xuống ban công tầng một, đầu hình như có chảy máu nhưng không quá nghiêm trọng. Rất may là có Mạc Hàn đưa mình tới phòng y tế.

_________________

Ngày 4 tháng 3 năm 20XX

Năm nay tôi học tận 12 giờ, rất buồn ngủ nhưng tôi không dám ngủ. Vì mai tôi phải lấy được điểm A+ về, khi đó mẹ tôi mới vui.

___________________

Ngày 7 tháng 5 năm 20XX

Năm nay tôi vẫn 11 tuổi, nhưng tôi cảm thấy rất ngột ngạt và áp lực bởi mẹ mình. Tôi đã không còn cảm thấy mong đợi khi bà ấy trở về nhà. Khi bà ấy trở về điều đầu tiên bà ấy hỏi chính là kết quả thành tích của tôi chứ không phải sức khỏe của tôi. Có chút buồn, tôi lại nhớ cha mình. Ông ấy liệu có đối xử tôi thế không?

__________________

Ngày 11 tháng 1 năm 20XX

Năm nay tôi đã lên lớp 8, có một nam sinh tỏ tình tôi, nhưng tôi từ chối. Hôm ấy bạn nữ thích nam sinh đó chặn đường tôi, đánh tôi. Chiếc áo phông trắng tôi thích nhất đã bị chất đỏ của nước uống làm nhuộm màu. Tôi không dám đánh trả, vì họ quá đông. Nhưng vẫn chưa kết thúc, hôm sau đi về họ kéo tôi vào nhà vệ sinh, lại tiếp tục đánh tôi. Gọi tôi là con “đi*m rẻ tiền” lúc đó tôi vô lực không còn sức đánh trả, nhưng Mạc Hàn đã tới, đã tới cứu cái mạng nhỏ đầy xui xẻo của tôi.

_________________

Ngày 20 tháng 9 năm 20XX

Năm nay là sinh nhật thứ 15 của tôi, mẹ tôi bận nên bà ấy không trở về. Không sao, tính đến năm nay đã là năm thứ 3 bà ấy không cùng tôi đón sinh nhật chung, có chút cô đơn, cũng có chút trống rỗng. Tôi đã khóc vì điều đó, tôi ghét sinh nhật. Nó chỉ làm tôi thấy mình cô đơn và yếu đuối hơn thôi.

Ngày 7 tháng 7 năm 20XX

Tôi đã 15 tuổi, lần đầu làm chuyện dại dột, tôi dùng dao cắt giấy cắt cổ tay mình. Nhưng cuối cùng tôi lại được phát hiện và đưa đến bệnh viện. Tôi chỉ ước mình có thể quay lại thời điểm đó, giá như hôm đó tâm trạng tôi bình ổn hơn, giá như ngày đó tôi khoá chốt cửa phòng có lẽ nó sẽ là sự ra đi nhẹ nhàng không đau đớn.

__________________

Ngày 4 tháng 4 năm 20XX

Nhiều lúc tôi tự hỏi, từ bao giờ nhà chẳng còn là nơi mà tôi muốn trở về nữa. Khi trở về chả ai quan tâm đến tôi vì mẹ tôi mãi bận công tác xa nhà, nhưng khi bà ấy gọi điện tôi và chưa từng hỏi tôi là “Hôm nay con đi học thế nào?” “Ở trường có bị bắt nạt, hoặc có khó khăn gì không?'' Thay vào đó là những câu hỏi “Hôm nay có kiểm tra không? Kiểm tra được mấy điểm?”

Nếu điểm cao thì bà ấy sẽ như không có chuyện gì xảy ra, còn nếu điểm thấp là những màn tra tấn bị nhốt vào phòng tối khiến tôi ám ảnh mà chẳng biết bao giờ biết trước được khi nào sẽ kết thúc. Bà ấy không biết tôi sợ nhất là những bài kiểm tra điểm thấp, lúc đấy tôi chẳng dám về nhà, cũng chẳng dám..nhận cuộc gọi từ bà ấy. Vì tôi biết, mọi chuyện sẽ rất tồi tệ.

Tôi nhìn những người bạn xung quanh mình dù cho điểm có thấp, có không đạt kết quả mong muốn thì họ vẫn tươi cười. Vì họ biết dù điểm thấp thì gia đình họ cũng không la mắng mà động viên họ cố gắng hơn.

Con thật sự ước mẹ được như vậy.

_______________

Ngày 13 tháng 6 năm 20XX

Tôi bị tai nạn vì ngất trong lúc lái xe. Tôi thi cấp thành phố, không được ngủ 3 ngày rồi, lúc về mắt tôi không thể mở lên được. Mất lái đâm vào rào chắn. Thật thảm, tại sao lại có người truyền máu cho tôi. Làm ơn, tôi không cần. Tôi không muốn sống, tôi rất mệt mỏi cuộc sống hiện tại.

Làm ơn..

_________________

Ngày 5 tháng 5 năm 20XX

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi học lớp 9. Tôi và Mạc Hàn có giận nhau vì một số chuyện nhảm nhí, chỉ là tôi bị thương thôi, tại sao cậu ấy lại không nói lý do liền mặt lạnh với tôi chứ? Tôi cũng không muốn xin lỗi, thế là cả 2 chúng tôi chiến tranh lạnh chia nhau mỗi người một nơi, tôi vẫn ở Mỹ. Cậu ấy lại chuyển sang Ý học tại ngôi trường chuyên tại đó.

__________________

Ngày 3 tháng 8 năm 20XX

Tôi không thấy hạnh phúc khi ở đây, tôi khát khao nhận được những lời khen từ mẹ nhưng mẹ thấy chưa đủ. Tôi khát khao sự thấu hiểu, nhưng không ai lắng nghe. Tôi khát khao 1 bữa cơm nhà, nhưng có vẻ như mẹ không có thời gian. Tôi cố gắng mang nhiều kết quả tốt, nhưng không vì thế mà mẹ dành cho tôi một chút thời gian. Đây là gia đình tôi, nhưng tôi thấy rất trống rỗng và cô đơn.

_______________

Ngày 20 tháng 9 năm 20XX

Hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của tôi. Chúc bản thân một năm mới có nhiều sức khoẻ và học thật giỏi, sớm tìm được người yêu thương mình thật lòng và ít xui xẻo hơn. Hì hì..

Hmm, năm nay mẹ tôi lại bận. Không sao, vốn cũng không phải lần đầu. Nhưng mà, có lẽ gia đình tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu không có tôi nhỉ? Nếu với mọi người, nhà luôn là nơi để về thì với tôi nó không phải nơi để về. Không phải cứ gia đình nào cũng sẽ bình yên và tràn ngập tiếng cười, cũng không có ngôi nhà nào mọi lúc đều có người thân bên cạnh. Và có lẽ gia đình tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu không có tôi.

Tôi được sinh ra không nằm trong kế hoạch của cha mẹ, mẹ mang thai khi chỉ mới 19 tuổi và kết hôn vì trách nhiệm. Khi sanh ra tôi bà ấy mắc bệnh trầm cảm nhẹ, may là không bỏ tôi nhưng hình như tôi là đứa trẻ mang đến tai hoạ. Năm tôi 6 tuổi họ đã ly hôn. Biến tôi từ 1 đứa trẻ có đủ cha mẹ thành 1 đứa con của cặp vợ chồng đã ly hôn. Tôi bị bạn bè chê cười vì không được cha đưa rước, bị nói sau lưng là đồ không cha mẹ, đến cả họp lớp cũng là bảo mẫu đi thay. Tôi ước mẹ tôi bà ấy có thể quan tâm tôi một ít. Một ít cũng được.

________________

Ngày 22 tháng 8 năm 2023.

Tôi gặp được một người đàn ông, rất cao ráo, đáng sợ và ít nói, tôi nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy chú ấy là tôi đã lạnh hết cả da đầu. Tôi không ngờ là người mà tôi tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội tiếp cận mà bây giờ lại nói có tình cảm với tôi.

Tôi sẽ không ngã vào tình yêu ngay lập tức nhưng mà tôi sẽ chầm chậm, chầm chậm bước vào tình yêu.