Sau khi kết thúc buổi tiệc, Thẩm Tây Thừa kéo cô đến một góc của cây cổ thụ cách nơi tổ chức tiệc khi nảy không xa.
Từ trong túi áo anh lấy ra một hộp đựng vòng màu hồng nhạt, anh rũ mắt mở nắp chiếc hộp ra. Lấy từ bên trong ra một chiếc lắc tay bằng bạc loại cao cấp có hình bông tuyết.
Thẩm Tây Thừa đeo lên cổ tay trái Khúc Yên, đeo xong vẫn không nói gì mà im lặng nhìn cô.
Khúc Yên không hiểu hỏi:''Chẳng phải đã tặng quà rồi sao?''
Anh gật đầu:''Thấy đẹp nên mua cho em thôi. Cũng không tính là quà sinh nhật.''
Khúc Yên suýt nữa bị suy nghĩ đáng yêu này của anh làm cho tan chảy, tính nắm tay anh nhưng đột nhiên thấy gương mặt quái dị của Bạc Kiêu sau lưng anh doạ cho hét lớn lên.
Khúc Yên lùi về sau vài bước chân muốn mềm nhũng cả ra, trên người Thẩm Tây Thừa xuất hiện khí lạnh tản ra nhìn Bạc Kiêu. Bạc Kiêu đang vui vẻ cười nhìn đến gương mặt lạnh lùng của Thẩm Tây Thừa thì cúi đầu hơi phụng phịu tắt đèn flash trong tay mình.
Thẩm Tây Thừa liếc Bạc Kiêu:''Cậu là con nít à?''
Thứ mà Khúc Yên sợ nhất trên đời đó chính là một thứ gì đó thình lình xuất hiện rồi hù doạ cô. Sáng giờ Bạc Kiêu hù cô vài lần, xong còn cười như được mùa còn anh thì lại cau mày với trò đùa dai lại không khiến người khác vui vẻ này của Bạc Kiêu.
Bạc Kiêu cười vài cái, nhìn gương mặt mang ý cảnh cáo của Thẩm Tây Thừa lại ngậm lại miệng, họ khụ khụ vài cái rồi nghiêm chỉnh đưa quà ra:''Yên Yên, quà tặng cháu.''
Khúc Yên nhận phần quà trong tay Bạc Kiêu, mở ra xem chính là túi đeo vai Nữ Gucci Ophidia Jumbo Mini Bag màu hồng be vô cùng xịn sò, giá cả cao chắc chắn không cần bàn cải.
Không đợi Khúc Yên trả lời Bạc Kiêu đã vui vẻ xoa đầu cô rồi rời đi.
Khúc Yên vội nhìn theo bóng dáng của Bạc Kiêu, nói:''Chú Bạc Kiêu, cảm ơn chú vì món quà.''
Bạc Kiêu xoay người lại bật cười rồi lại tiếp tục đi.
Khúc Yên cũng nói với anh:''Cũng cảm ơn món quà của anh.''
Thẩm Tây Thừa cong môi, dẫn đầu đi vào trong nhà trước.
Khúc Yên vội đuổi theo anh vào trong.
Trước khuôn viên, Ôn Thành Uy thấy Khúc Nhã Tinh đứng đó nhìn bầu trời, bầu trời đêm mát mẻ lại hiu quạnh. Làn gió cứ lướt qua người họ mang đến sự cô độc chưa từng có. Ông ấy đi tới, đứng không xa không gần với Khúc Nhã Tinh.
Khúc Nhã Tinh xa cách hỏi:''Anh ra đây làm gì?''
Ôn Thành Uy đút tay vào trong túi, có chút kiêu ngạo:''Nhà tôi thì tôi ở đâu cần cô quản à?''
Khúc Nhã Tinh cười châm chọc:''Mới hơn mười năm không gặp mà anh đã già đi rồi. Không còn dáng vẻ như trước đó.''
Ôn Thành Uy cười nhạt, nhìn sang Khúc Nhã Tinh. Ánh mắt hoài niệm nhìn bà:''Ừ, còn cô thì vẫn trẻ đẹp như ngày nào.''
Khúc Nhã Tinh thở ra một hơi khó chịu, xoay người đi ra phía cửa chính.
''Tinh Tinh.'' Ông gọi bà lại.
Khúc Nhã Tinh khựng lại, cái tên này đã quá lâu không được nghe ai đó gọi. Vừa xa lại vừa quen thuộc, mọi tế bào trong người bà không hiểu vì sao lại nóng lên.
''Yên Yên muốn học tập ở đây, cô cho con bé ở lại được không?'' Ông lại sợ bà mang Khúc Yên đi một lần nữa, giọng nói cũng trở nên gấp gáp và cầu xin, hèn mọn hệt như năm đó ông níu kéo bà lại.
Khúc Nhã Tinh đầu óc bắt đầu rối ren, không nói gì liền rời đi.
''Còn nữa..'' Ông lại nói thêm.
Ông im lặng một hồi rồi nói:''Đơn ly hôn tôi vẫn chưa kí.''
Người phụ nữ bước chân vẫn vững vàng bước ra cửa, ông thở dài. Hình nhưnlaf bà không có nghe thấy.
Cánh cổng từ từ đóng lại, chiếc xe đậu trước cửa cũng nhanh chóng biến mất.
Bóng dáng của người phụ nữ đó ông vừa yêu vừa hận, ông biết lúc đó cả hai còn quá trẻ để đến tuổi làm cha làm mẹ.
Khi vừa sinh Khúc Nhã Tinh bị chứng rối loạn tâm thần nên khi đó bà có chút nóng nảy mà nói những lời khó nghe. Khi ấy ông cũng không thể kiểm soát được lửa giận để rồi ngày nay lại suy nghĩ lại thì liền hối hận rất nhiều.
Đáng thương nhất vẫn là Khúc Yên, cô con gái từ nhỏ đã bị cha mẹ tác động tâm lí quá nhiều lần, nhìn họ cãi vạ, đánh phá đồ đạc. Đứng ở giữa vẫn là người khó lựa chọn nhất.